Tuyệt Thế Bá Sủng

Chương 75 - Rơi Vào Đường Cùng

/127


Bầu không khí lạnh lẽo đến mức chạm một cái sẽ bùng nổ. Linh cười cuồng vọng đi tới gần Tần Hiểu Hiểu, mặt của hắn càng lúc càng vặn vẹo, bắn một phát súng về phía ngực Tần Hiểu Hiểu, Tần Hiểu Hiểu nhanh như chớp né người rồi lập tức thay đổi nhịp bước xông về phía Linh.

“Tiểu thư, xem ra cô còn muốn dùng chiêu lần trước? Ha ha, nhưng đáng tiếc, phải làm cô thất vọng rồi.”

Ngay lúc Tần Hiểu Hiểu tới gần Linh, khói đen tràn ra từ bốn phía trong công xưởng, Tần Hiểu Hiểu lập tức cảnh giác dừng bước, lấy tay che miệng và mũi. Lúc này, Linh đã biến mất không còn bóng dáng, chết tiệt! Đây là khói độc, nếu người bình thường hít vào sẽ lập tức rơi vào trạng thái tê liệt, tiếp đó khói độc sẽ đi vào lục phủ ngũ tạng, cơ thể dần dần tiến vào trạng thái bị sốc đến chết.

“Đúng là phải cảm ơn sự si tình của Tư Mộc Thành đối với cô, nếu không có hắn, chỗ này của tôi sao có thể bố trí hoàn hảo thế này, sao hả? Bây giờ cơ thể cô đã cảm thấy chết lặng chưa?”

Tần Hiểu Hiểu lui về phía sau thật nhanh, định tìm cửa ra, nhưng động tác của cô đều bị Linh thu hết vào mắt: “Đừng uổng phí sức lực nữa, chỗ này đã bị tôi biến thành một không gian kín, nếu không có chốt mở điện trong tay tôi, kiếp này cô đừng hỏng rời khỏi đây!”

Linh ở bên ngoài chăm chú nhìn tất cả những thứ này, hắn thông qua loa phát thanh truyền âm vào trong, cả nhà Trương Mỹ Lan, ngay khi khói độc thả ra bọn họ đã kinh hoảng chạy tán loạn khắp nơi, giống như mấy con ruồi không đầu bay loạn. Mấy người bọn họ nhanh chóng ngất xỉu, trước khi hoàn toàn chìm vào hôn mê, Lâu Lan không ngờ mình lại bị đàn ông lừa dối lần nữa, nhưng lần này phải trả giá bằng cả tính mạng.

Linh dùng lời ngon tiếng ngọt lợi dụng sự yêu mến của cô ta, làm cả nhà bọn họ bỏ mạng vì hắn, mọi chuyện đều do hắn sắp đặt, mục đích của hắn là dụ Tần Hiểu Hiểu sa lưới, dĩ nhiên, sống chết của những người khác không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn, hoặc có lẽ trong mắt hắn, bọn họ đã sớm là người chết, không hơn.

Bây giờ Tần Hiểu Hiểu không quan tâm được nhiều như vậy, cô không thể quản sống chết của một nhà Trương Mỹ Lan, bởi vì mục đích của cô là phải sống sót ra khỏi đây.

Khói độc càng ngày càng đậm, Tần Hiểu Hiểu cảm thấy không ổn, cô tìm được một ít vụn vặt che mũi và miệng mình, có thể chịu được mấy phút, cô phải tận dụng mấy phút này để tìm cho được cửa ra. Ngay lúc này, tình huống lại càng không tốt, họng súng đen ngòm xuất hiện từ vách tường bốn phía, Tần Hiểu Hiểu thấy những thứ này thì cười lạnh một tiếng, người này đúng là hao tâm tổn trí để đối phó cô, đợi cô ra ngoài nhất định phải báo đáp sự ‘ưu ái’ Linh dành cho cô.

Nhìn xung quanh một vòng, Tần Hiểu Hiểu phát hiện không có cửa, hơn nữa họng súng trên vách tường có thể khởi động bất cứ lúc nào, đột nhiên cô nhìn lên, điều này giúp cô tìm được một cửa ra.

……….

“Cậu nói gì?”

“Tổng giám đốc, xe của phu nhân gặp tai nạn ở ngoại ô, bây giờ——-.”

Không chờ Kim Thuẫn nói xong, Nhậm Thiên Dã đã vọt ra khỏi phòng làm việc, bảo bối của anh nhất định không thể có chuyện gì.

Chiếc Land Rover gào thét chạy về phía trước, Nhậm Thiên Dã đã vượt mấy cái đèn đỏ liên tiếp, giao thông sau lưng bị hỗn loạn, anh vừa lái xe vừa nhanh chóng xác định vị trí xe của Tần Hiểu Hiểu, Kim Thuẫn điều động ám bộ Bạch diện, mấy chục chiếc xe màu đen chạy ra ngoại ô.

Chiếc xe bị đụng đến biến dạng đang dừng ở quốc lộ Lục Lâm, kiếng xe bị bể. Bỗng nhiên, tài xế nhúc nhích, Nhậm Thiên Dã lập tức xông lên hỏi: “Phu nhân, phu nhân đâu?”

“Tổng, tổng giám đốc.”

“Nói mau! Phu nhân đâu?!” Nhậm Thiên Dã vội vàng gầm thét lần nữa.

“Tôi, tôi tỉnh lại đã không thấy phu nhân, cả em họ của phu nhân cũng vậy. Không thấy ai hết.”

Em họ? Nhậm Thiên Dã nhanh chóng nhớ lại, lập tức phát hiện ra tin tức quan trọng, nhất định là cô ta! Anh nhanh chóng xoay người lên xe, lúc anh đi bộ có nhìn thấy dấu chân phụ nữ, anh sẽ không nhận lầm, đó là Tần Hiểu Hiểu, hơn nữa dấu chân nhạt dần trên đường quốc lộ, dấu chân hướng về nhà xưởng ở ngoại ô, chẳng lẽ bọn họ tới đó!

Nhậm Thiên Dã không ngừng một giây, đạp cần ga xông về hướng nhà xưởng, trong lòng anh nóng như lửa đốt, chạy như điên trên đường, nhưng lúc này điện thoại lại vang lên.

/127