Tổng Tài Đế Quốc, Sủng Lên Trời

Chương 3: Tìm Đông Phương Tước

/2465


Chương 3: Tìm Đông Phương Tước

Diệp Thiên Hạ cau mày.

Thẩm Nhược Lan sợ mất mặt, nên chắc không dám nói chuyện của cô với Tiêu Cẩn ra ngoài, cho nên mới dùng chuyện công ty nhà cô sắp phá sản tung cho phóng viên, đúng là đê tiện.

“Thôi, một khi đã như vậy rồi thì cứ công bố sự thật đi.” Cha Diệp đầy vẻ tang thương nói.

Tài chính công ty lâm vào tình trạng nguy cấp, ông ta đã nhờ cậy khắp nơi, nhưng mà ở đâu cũng tìm lý do mà thoái thác, ngân hàng thì không muốn cho ông ta vay tiền nữa, phá sản chỉ là chuyện sớm muộn.

“Với tình huống hiện giờ, cũng chỉ có thể tuyên bố phá sản, nếu không sau này còn thảm hơn.” Dương Mạn Cầm đồng ý.

“Không thể tuyên bố phá sản!” Diệp Thiên Hạ lên tiếng ngăn lại.

“Cô thì biết cái gì? Cô có biết tình hình công ty hiện giờ như thế nào ssao? Không tuyên bố phá sản, chẳng lẽ muốn kéo nhau chết chùm sao?” Dương Mạn Cầm tức giận trừng mắt.

Diệp Thiên Hạ lúc này cũng không muốn tranh luận, nhìn về phía cha Diệp nói: “Cha, không thể trả lời phóng viên, chuyện công ty, con sẽ nghĩ cách.”

“Cô?” Dương Mạn Cầm nhìn Diệp Thiên Hạ vẻ khinh thường, giống như nghe được câu nói đáng buồn cười nhất trên đời vậy.

Cha Diệp cũng do dự hỏi: “Hạ Hạ, con…”

“Cha, tin tưởng con.”

Cha Diệp trầm mặc thật lâu rồi mới chậm rãi gật đầu: “Được.”

-

Khu Đông thành phố C, những gia đình ở đây đều là những gia đình quý tộc danh giá. Nằm ở một góc khu đông là một trang viên lớn với một tòa lâu đài cổ, chiếm một khoảnh đất lớn hình vuông, khí chất hoàng gia, trang nghiêm mà nhã nhặn, cổ kính mà huy hoàng.

Diệp Thiên Hạ đứng trước cửa lớn của trang viên này, lôi ra một con đại bàng màu đen đưa cho người bảo vệ, lạnh lùng nói: “Tôi muốn gặp Đông Phương Tước.”

Người bảo vệ nhìn vào cái con đại bàng màu đen có điểm sắc vàng dưới ánh mặt trời, vẻ mặt thay đổi, nhìn kỹ lại Diệp Thiên Hạ một lần nữa rồi cung kính gật đầu: “Xin chờ một lát.”

Không bao lâu, một người quản gia trung tuổi mặc bộ đồng phục màu đen trắng ra tới mời Diệp Thiên Hạ vào.

“Cô Diệp, cậu chủ không có ở nhà, ba tiếng nữa mới có thể về tới.” Quản gia khách khí nói.

Diệp Thiên Hạ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. “Không sao, tôi chờ được.”

Quản gia nói Đông Phương Tước ba tiếng nữa trở về, nhưng Diệp Thiên Hạ chờ hẳn một ngày mà cũng không thấy được bóng dáng của Đông Phương Tước.

Nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cô nhíu mày. Đông Phương Tước thần bí vô cùng, sâu không lường được, hơn nữa, từ trước tới nay lạnh nhạt kiêu căng, cô không biết liệu Đông Phương Tước có chịu giúp đỡ cô hay không.

Nhưng hiện giờ, ngoài Đông Phương Tước ra thì không ai có thể đủ khả năng giúp Diệp thị đang đứng trên bờ vực cả.

Điện thoại di động một lần nữa vang lên, không cần nhìn cũng biết nhất định vẫn là cha Diệp gọi tới.

Ngón tay nắm chặt, trong lòng đắn đo một chút, Diệp Thiên Hạ đứng dậy chuẩn bị về, ngày mai lại đến.

Nhưng mà cô vừa đứng lên thì ngoài cửa có tiếng người hầu cung kính chỉnh tề: “Cậu chủ."

Trong lòng giật thót một cái, ánh mắt Diệp Thiên Hạ hướng về phía cửa.

Màn đêm một màu đen tuyền, điểm sao trời, một người như Hoàng đế bóng đêm, chân đạp lên ánh trăng mà đi tới.

Bộ quần áo màu đen, thanh lãnh mà cao ngạo.

Diệp Thiên Hạ không phải lần đầu tiên nhìn thấy Đông Phương Tước, cũng không phải hoa si, càng không phải lần đầu gặp qua những chàng trai tuấn tú, nhưng trước mặt cô là người đàn ông đẹp trai mang theo khí chất vương giả đủ khiến cho chúng sinh điên cuồng mà si mê.

Tóc đen nhanh, làn mi thon dài, ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo, sống mũi cao thẳng, môi mỏng gợi gảm, ngũ quan hoàn mỹ đến không tỳ vết, khiến người ta không khỏi kinh ngạc cảm thán trước sự thiên vị của Thượng đế.

Diệp Thiên Hạ như ngừng thở, người này, so với trước kia càng thêm kiêu căng lạnh lùng.

Đông Phương Tước đã biết cô tới, đi tới cách cô vài bước thì dừng lại, ánh mắt đen thâm sâu khó lường nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Hạ đang ngây người.

 


/2465