Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi

Chương 91 - Ngươi Đang Quan Tâm Ta?

/125


Hàn, muội muội ngốc kia của ta lại bị người lừa, không biết nghe được tin túc từ đâu đến, nói cái gì chỉ cần nàng thúc dục cổ độc trong cơ thể, ngươi sẽ chủ động đi tìm nàng kết hợp, là có thể hoàn thành tâm nguyện của nàng ấy, kết quả là nàng thừa dịp lúc ta không chú ý, thật sự đi thúc dục cổ độc kia trưởng thành, ta thật muốn bóp chết nàng, may mà ngươi không có việc gì. Vẻ mặt Nam Cung Mộc áy náy nhìn Đông Phương Dịch Hàn, hắn biết rõ nếu Đông Phương Dịch Hàn không nể mặt hắn, Nam Cung Nguyệt kia đã sớm bị Đông Phương Dịch Hàn tra tấn đến sống không bằng chết.

Phải không? Có người xúi giục nàng thúc dục cổ độc trưởng thành? Con ngươi Đông Phương Dịch Hàn nháy mắt trở nên lạnh băng, cả người tản mát ra hơi thở tử vong, làm người ta rùng mình.... .....

Ừ, nghe nàng nói là cái người che mặt, hình như rất hiểu rõ tình huống của ngươi, cho nên mới đi xúi giục muội muội ta làm chuyện này, ngươi phải hảo hảo tra một chút. Trên mặt Nam Cung mộc hiện lên vẻ lo lắng, có chút gấp rút nói.

Ừ, ta biết rồi, chuyện này ta sẽ cho người đi tra rõ. Trong ánh mắt Đông Phương Dịch Hàn thoáng qua một luồng thị sát cùng sắc bén, lạnh nhạt đáp lời.

Tốt lắm, ta đi về trước đây, còn phải coi chừng nha đầu kia nữa, tránh cho nàng lại gây ra họa. Nam Cung Mộc bất đắc dĩ nói, nếu Nam Cung Nguyệt không phải là muội muội của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không thèm để ý tới nàng.

Ừ, chính ngươi cẩn thận đi. Trên khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt của Đông Phương Dịch lộ ra mộtchút xúc động, nhàn nhạt dặn dò.

Thế nào? Thời điểm Thương Lung đến đại sảnh, vừa vặn nhìn thấy hắn dường như đang trầm tư cái gì đó, liền có chút tò mò mà hỏi.

Lung nhi, ngươi đã đến rồi? Đông Phương Dịch Hàn thấy người tới là Thương Lung Tình, ánh mắt sáng lên, lập tức lắc mình đến cạnh nàng, kéo nàng vào lòng, ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người nàng.

Ừ, ngươi ở đây ngẩn người cái gì? nàng nhẹ nhàng dựa vào trong ngực hắn, thản nhiên hỏi.

Ta đang suy nghĩ, người nào mà vội vã muốn mạng của ta, lại đi xúi giục nữ nhân ngu si kia thúc giục cổ độc trưởng thành. Trong con ngươi của Đông Phương Dịch Hàn thoáng qua một luồng lạnh giá, nhàn nhạt giải thích cho nàng.

Phải không? Người nọ hẳn là hiểu ngươi rất rõ? Ngươi có đắc tội với người nào hay không? Thương Lung Tình cụp mắt , như có điều suy nghĩ nhìn bên ngoài bầu trời xanh thẳm nói.

Tạm thời nghĩ không ra, đoán chừng là người của nước khác. Đông Phương Dịch Hàn suy nghĩ một chút, có phần không xác định nói. Kỳ thật thì hắn cũng rất tò mò, người bình thường đều không thể nào biết được một thân phận khác của hắn, mà thân phận Tiêu dao vương này cũng không đắc tội người nào, đến tột cùng là ai muốn tánh mạng của hắn đây?

Ừ, phải hảo hảo điều tra thêm, tránh cho việc chết như thế nào cũng không biết Thương Lung Tình nhìn như phong khinh vân đạm nói, xong trên thực tế lại là hàn khí mười phần lạnh lẽo.

Lung nhi, ngươi đây là đang quan tâm ta? Đông Phương Dịch Hàn trong con

ngươi thoáng qua một tia mừng rỡ, này nàng rốt cuộc cũng hồi đáp tình cảm của hắn rồi, thật tốt quá! Thương Lung Tình trong nháy mắt đầu đầy hắc tuyến, này rất bình thường a? Hắn là phu quân của nàng, nàng nếu đã lựa chọn hắn, lo lắng cho hắn thì có gì kỳ quái đâu? Phản ứng của hắn cũng quá....đi?

Đúng vậy a, có cái gì sai sao? Thương Lung Tình khẽ liếc mắt một cái, có chút buồn cười nhìn hắn.

Không có, rất đúng Đông Phương Dịch Hàn mặt lộ vẻ tà mị mê người, thâm tình ngắm nhìn nàng.

Ách, ngươi còn có bộ dạng ngu ngốc này. Thương Lung Tình nhẹ nhàng vỗ một cái vào trán của hắn, hơi có ý cười nhìn hắn.

Ha ha. . . Đông Phương Dịch Hàn lại càng thêm giống bộ dáng ngu ngốc, ngây ngô cười càng lợi hại hơn, tựa như nằm mơ nhưng không phải là cảm giác đang mơ, trong lòng là ngây ngất.....

Cứ như vậy, hai người lẳng lặng ôm nhau, trầm mặc, hết thảy đều yên tĩnh.... ........

Sáng sớm ngày hôm sau, khí trời sáng sủa, bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh, ánh nắng tươi sáng, nhất định là một thời tiết tốt.

Lung nhi, xong chưa? Chúng ta đi chứ? Đông Phương Dịch Hàn từ bên ngoài

tiến vào, thấy Thương Lung Tình đang đứng nhìn cảnh sắc bên ngoài, đi tới trước mặt nàng nhẹ giọng hỏi.

Được. . . Thương Lung Tình nhàn nhạt đáp lời, cước bộ dời ra phía

ngoài.

Trên xe ngựa, nàng tựa vào người hắn nhắm mắt dưỡng thần , trầm lặng, mà Đông Phương Dịch Hàn cũng là cười nhẹ, nhẹ nhàng ôm nàng, để cho hắn thoải mái dựa vào nghỉ ngơi.

Đại khái qua nửa canh giờ, bọn họ liền đến chỗ đã hẹn trước của Kỳ môn và Kỳ minh đế quốc, xuống xe ngựa thì thấy người của Kỳ môn đã ở nơi đó, đang đợi người của Kỳ minh đến.

Gia. Vương phi, các ngươi đã tới Hướng Tam nhìn Thương Lung Tình đến có

chút kinh ngạc, chỉ là cũng là trong nháy mắt rồi biến mất, trong lòng hiểu thêm, địa vị của vị Vương phi này ở trong lòng của gia là vô cùng quan trọng.

Ừ, bọn họ còn chưa tới sao? Đông Phương Dịch Hàn nhìn bốn phía một vòng, nhàn nhạt hỏi.

Đúng vậy a, còn kém một khắc đồng hồ, hẳn là sắp rồi. Hướng Tam gật gật

đầu, giải thích. Là bọn hắn quá hưng phấn, đến trước, không trách được người ta.

Ừ, Lung nhi, chúng ta qua bên kia chứ? Đông Phương Dịch Hàn gật đầu một cái, lập tức ôm nàng chỉ vào một chỗ râm mát dưới tàng cây cách đó không xa, dịu dàng mà hỏi.

Được, đi qua đi Thương Lung Tình nhàn nhạt đáp một tiếng, theo hắn đi tới chỗ thoáng mát dưới gốc cây, chờ người của Kỳ minh đến.

Hướng Tam nhìn hai người cách đó không xa, dụi dụi mắt, có chút không thể tin, này...gia ở trước mặt Vương phi biến hóa cũng quá lớn đi? Nhưng lại giống như con cừu nhỏ, thật là khó gặp a.

Thật xin lỗi, chúng ta tới muộn. Thời điểm Mục Tinh dẫn hai tiểu đội đến, cũng rất mau liếc tới chỗ hai người cách đó không xa, có chút kinh ngạc, nhưng lại không nói gì, chỉ là nhàn nhạt mà tỏ vẻ áy náy một chút.

/125