Thực Cốt Sủng Ái: BOSS Quá Hung Mãnh.

Chương 15: Cô gái anh tìm kiếm (ĐÃ SỬA)

/281


Chương 15: Cô gái anh tìm kiếm
Editor: Chi Misaki
Nhìn thấy bộ dáng ngớ ngẩn này của Nhạc Tuyết Vi, môi mỏng của Hàn Thừa Nghị cong lên biểu thị cho sự vui sướng của chủ nhân nó, ngay cả khóe miệng cũng đã nhìn thấy rõ ràng.

"Cho nên mới nói em thật ngu ngốc! Tôi cũng không oan uổng em!" Hàn Thừa Nghị xoay người, lắc đầu, vẻ mặt đồng tình nhìn Nhạc Tuyết Vi nói, "Em biết không? Chức vụ của em tại phòng thư ký này chính là giao việc cho bọn họ làm. Mọi thứ đều do em quyết định, mà hôm nay cái gì em cũng không giao cho bọn họ. Hay nói cách khác, bọn họ rảnh rỗi cả một ngày, mà em thì vội đến bây giờ vẫn còn chưa thể tan tầm là vì một mình em làm chuyện của năm người bọn họ!"

"Ha ha."

Hàn Thừa Nghị càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, ngón tay nâng lên khẽ vuốt một bên môi, nhẹ cười hai tiếng lại tiếp tục nói: "Như thế xem ra, tôi còn phải khen em một chút, một mình em làm phần việc của 5 người, hiệu suất làm việc cũng coi như nhanh, thật đấy."

Trong lúc anh còn đang cười đến vui vẻ thì Nhạc Tuyết Vi mơ hồ lại có chút tức giận!

Cái gì? Tại sao không ai nói cho cô biết những thứ này? Cái vị Hách Tích Âm kia chưa từng nói cho cô biết, thì ra cô còn có quyền lợi này nha? Còn bốn vị thư ký kia căn bản chính là cố ý...Con mẹ nó, trách không được bọn họ rảnh rỗi như vậy, thì ra tất cả mọi việc đều một mình cô gánh vác!

Thật đúng là bị tập thể đùa giỡn rồi ! Tại sao? Đây chính là ‘Văn hóa ứng xử’ của công ty với người mới sao? Nhạc Tuyết Vi tổng cảm thấy chính mình thực xui xẻo.

"Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi! Nhớ kỹ, việc gõ những bản hồ sơ như thế này là chuyển nhỏ, không cần em phải tự mình làm, bắt đầu từ ngày mai, em chỉ cần tập chung sự chú ý lên người tôi là được, Nghê Tuấn còn có việc riêng của cậu ấy, không có thời gian làm thay phần việc của em đâu!”

Hàn Thừa Nghị giơ tay xoa xoa mái tóc của Nhạc Tuyết Vi, một phần là để an ủi cô, một phần cũng là thỏa mãn khát vọng muốn cô trong lòng anh.

Nhạc Tuyết Vi theo phản xạ đưa tay ra ngăn lại tay anh, ấp úng nói: "Biết rồi, anh nói chuyện thì nói chuyện, không nên động tay động chân như vậy."

Sắc mặt Hàn Thừa Nghị trầm xuống: " Đây là thái độ của em với cấp trên à?"

"Thái độ của tôi không tốt, nếu anh cảm thấy không thích hợp, đương nhiên có thể xa thải tôi." Nhạc Tuyết Vi bị oan ức một ngày, lại một ngày không ăn cái gì cả, đói bụng muốn chết, tính tình tự nhiên cũng không tốt, huống chi cô cũng không muốn làm chức thư ký này, cho nên lời nói ra khỏi miệng chính là cố tình muốn làm cho ai đó khó chịu.

Hàn Thừa Nghị sao có thể để cô muốn làm gì thì làm như vậy được, anh cúi đầu dựa gần về phía Nhạc Tuyết Vi, vây cô giữ ghế tựa cùng vòng ôm của anh, tâm tình vô cùng tốt nói: "Nghĩ cùng đừng nghĩ, em vẫn nên ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, nhìn cách tôi làm sao để đạt được mục đích của mình."

Một giây kia, Nhạc Tuyết Vi chính là cảm thấy Hàn Thừa Nghị rất giống một loài động vật, đó chính là loài sói Bắc cực!

...

Rạng sáng ngày thứ hai, Hàn Thừa Nghị vừa đẩy cửa phòng làm việc ra liền nhận thấy bầu không khí có chút không đúng.

"Những thứ này là công việc mà hôm nay các cô phải hoàn thành."

Trong tay Nhạc Tuyết Vi ôm một thùng hồ sơ, dù bận nhưng vẫn ung dung đặt chúng lên bàn làm việc trong phòng thư ký. Nhìn bốn vị thư ký trong phòng cườit tít mắt một cái, nói: " Hôm qua bởi vì là ngày đầu tiên tới đây, cho nên rất nhiều việc cũng không thuận lợi lắm, dẫn đến việc hôm qua đã không thể sắp xếp công việc cho các vị được…. Là tôi không đúng, hôm nay tôi đích thân hướng các vị nhận lỗi . Bởi vì là lỗi của tôi, nên phần việc mà mỗi người hôm nay phải hoàn thành sẽ nhiều hơn một chút, hơn nữa đây là phần tài liệu Tổng giám đốc đang chờ cho nên tất cả phải hoàn thành trong ngày hôm nay. Các vị có ý kiến gì không?"

Nhóm thư ký trao đổi ánh mắt cho nhau, đều giận mà không dám nói gì, làm sao còn dám có ý kiến??

"Không, không thành vấn đề."

"Tốt." Nhạc Tuyết Vi có chút tự đắc vỗ tay, nói tiếp: "Mặt khác, tôi cũng muốn nhắc nhở các vị, trong lúc đang làm việc không được nói chuyện riêng, gọi điện thoại, ăn đồ vặt... Có vấn đề gì không?"

"Không thành vấn đề." Nhóm thư ký cũng đã đồi thành nghiến răng nghiến lợi mà nói, thực không nghĩ tới sau một ngày mà bản lãnh của nha đầu này đã trở nên lợi hại như thế! Quả nhiên là người mà Tổng giám đốc coi trọng, cũng có chút tài năng nha?

Hàn Thừa Nghị đứng tại chỗ nhìn bộ dáng xinh đẹp của cô, đôi mắt hoa đào vẫn dừng tại đó không nỡ rời đi, bộ dáng cô gái nhỏ làm việc cũng thực gọn gàng dứt khoát…. Thật chọc người! Không sai, đầu óc thông suốt cũng rất nhanh.

Hai mắt Nhạc Tuyết Vi vừa chuyển liền nhìn thấy Hàn Thừa Nghị.

"Tổng giám đốc, ngài sớm." Cô cười chào đón, trong lòng lại thầm nghĩ, không phải anh nói tôi ngu ngốc sao? Tôi lại càng muốn làm như thế cho anh nhìn!

Hàn Thừa Nghị khẽ vuốt cằm đi về phía trong phòng làm việc, Nhạc Tuyết Vi cùng Nghê Tuấn đi sát theo sau.

Bỗng nhiên, Hàn Thừa Nghị dừng lại, một đường đi đến trước mặt Nhạc Tuyết Vi, bộ dáng tựa hồ như đang chờ cô.

"..." Nhạc Tuyết Vi lại mơ hồ rồi, anh muốn làm gì?

Hàn Thừa Nghị bĩu môi, nhìn không ra là cao hứng hay mất hứng, ngữ khí cũng không hề thay đổi, ra vẻ như đang giải quyết việc chung, "Sao vậy, không biết nên làm gì nữa hả? Không phải vừa mới làm rất tốt sao? Xem ra, em cũng không phải thực nắm rõ chức trách của mình."

Nhạc Tuyết Vi nhìn Hàn Thừa Nghị, cánh môi hơi mở ra, thật là không rõ chân tướng như thế nào.

Hàn Thừa Nghị bật cười, kéo lấy tay Nhạc Tuyết Vi. Nhạc Tuyết Vi cả kinh, vùng vẫy, "Anh muốn làm gì?"

"Giúp tôi cởi áo khoác..." Hàn Thừa Nghị cúi đầu, dán tại bên tai cô thấp giọng nói.

"Anh..." Nhạc Tuyết Vi đỏ mặt, vội la lên, "Anh nói cái gì? Đừng quá phận!"

"Ha ha!" Hàn Thừa Nghị cười ra tiếng, cảm thấy đùa cô thực sự rất thú vị. Trong lúc còn đang kinh ngạc, hai tay Nhạc Tuyết Vi cũng đã bị anh cầm lấy, đặt lên hai bên cổ áo tây trang của anh, thoạt nhìn thì chính là tư thế cô bị ôm trong lòng anh!

"Giúp tôi cởi áo khoác... Treo lên giá, sau đó pha cho tôi một cốc coffee." Hàn Thừa Nghị rốt cuộc cũng diễn đạt đầy đủ ý tứ của mình.

Nhạc Tuyết Vi: "..."

Thì ra là vậy? Vừa rồi cô còn tưởng rằng, còn tưởng rằng sáng sớm anh đã nghĩ cái ý tưởng gì đó có chút không lành mạnh cơ đấy! Rõ là... Xấu hổ chết đi được!

“Vâng ạ.”

Vội vàng cởi áo khoác cho Hàn Thừa Nghị, sau đó treo lên cẩn thận, rồi mới nhanh chóng đi pha coffee cho anh.

Hàn Thừa Nghị nhìn chằm chằm vào bóng lưng bận rộn của cô, khóe miệng vẫn giữ độ cong hoàn hảo, mãi cho đến khi ngồi xuống, ngón tay thon dài vẫn khẽ xoa cằm…

"Tam Thiếu."

Nghê Tuấn đem một phần tư liệu đặt lên trước bàn làm việc của Hàn Thừa Nghị, mở ra giải thích: "Theo tư liệu gốc ngài đưa, thuộc hạ đã tìm ra được tổng cộng có 23 cô gái trùng tên trùng họ, tuổi từ 18 đến 23, nhưng trong số bọn họ, ai là người ngài muốn tìm, thuộc hạ vẫn chưa thể thể xác định được."

Hàn Thừa Nghị nhận lấy tư liệu cẩn thận lật xem từng tờ, thỉnh thoảng lại lắc đầu.

Cô gái anh muốn tìm, là cô bé 15 năm về trước đã có ơn cứu mạng anh. Cho tới bây giờ mọi người cũng chỉ nhìn thấy sự lớn mạnh của tập đoàn D.S, nhưng lại hề không biết, nếu không có bé gái của 15 năm trước đã từng cứu Hàn Thừa Nghị, thì hôm nay cũng sẽ không có sự tồn tại của tập đoàn D.S rồi.

Mười năm trước trong một cuộc chém giết, Hàn gia đã phải trả một cái giá thật lớn.

Hàn Thừa Nghị dùng 15 năm trời để chấn hưng gia nghiệp, mà trong 15 năm này anh vẫn chưa từng quên cô bé kia... Hiện tại, cô ấy cũng đã trưởng thành, cũng đã đến tuổi kết hôn. Đây là cũng chính là nguyên nhân mà Hàn Thừa Nghị anh vẫn chưa kết hôn, anh muốn lưu lại vị trí Tam thiếu phu nhân Hàn gia cho cô gái kia!

Chỉ tiếc giờ phút này, Hàn Thừa Nghị nhìn tư liệu của 23 cô gái, vẫn không tìm thấy một chút bóng dáng của cô gái năm xưa.

"Tôi không có ấn tượng gì, trước cậu cứ tìm cách loại trừ đi! Cuối cùng nắm chắc rồi hãy nói cho tôi."


/281