Mùa Hạ Có Mưa Tuyết

Chương 3: Chap 3

/3


Chap 3

Thành phố K có khí hậu không được tốt lắm. Trong khi nắng vàng rải đều trên từng viên gạch của thành phố A thì Hàn Phong đã năm lần phải táp vào lề đường để tránh từng cơn mưa nặng hạt.

Giọt nước mưa đầu mùa rơi xuống mi mắt Hàn Phong, chảy theo gò má xuống cần cổ. Hàn Phong vừa đi vừa móc điện thoại trong túi, định bụng gọi cho Hàn Kiệt.

Điện thoại chưa kịp kết nối, bỗng có một cậu bé đi đến trước mặt Hàn Phong. Nó nhỏ thó, làn da đen nhẻm, đôi mắt cũng không bình lặng như Tịch An, nhưng xem ra hai người cùng tuổi.

_Chị! - Nó nói trong run rẩy - Chị có trông thấy mẹ của em không? Em bị lạc rồi...

Đáy mắt nó hơi dại ra, Hàn Phong tránh né nhìn vào mắt nó, chậm chạp trả lời:

_Chị không thấy, xin lỗi em.

Cô định lách qua nó rồi đi tiếp,nhưng nó bỗng đưa bàn tay ra kéo giật cô lại. Hàn Phong choáng váng, cô vốn rất nhạy cảm với các hành động đột ngột. Nó gằn từng chữ một, ép cô nhìn vào mắt nó.

_Chị không thể giúp em à?

_Chị...- Hàn Phong như rơi vào u mê. Đôi mắt nó không đúng, con ngươi đen tối không hề có tiêu cự. Nó chợt đẩy cô một cái.

Hàn Phong thoáng ngỡ ngàng, chân lùi lại hai bước. Chưa bao giờ trong đời cô lại sợ một thằng bé, nhưng nó cứ tiến, và cô lùi.

Đến khi dưới chân vấp phải hòn đá của mặt đường gập ghềnh, Hàn Phong mới sực tỉnh. Cô đang ở đâu? Nơi này có lẽ là một con ngõ nhỏ heo hút, thằng bé đó vẫn đứng trước mặt cô, nhưng nó cứng đờ, khuôn mặt vô hồn.
Cuối con ngõ dần vang lên tiếng bước chân như gần như xa. Thằng bé như điện giật ngã rầm xuống đất, cả người run rấy.

_Đừng nhìn nữa, nó bị đại ca thôi miên rồi.

Sau lưng vang lên tiếng cười khục khặc. Hàn Phong giật khóe môi, quay người lại.

Quần áo thuần đen, một đám người cắt tóc ngắn chỉ để dài sau ót. Tội phạm đường phố. Cướp của, giết người, buôn bán nội tạng, ma túy, nhưng trong tay lại không có vũ khí, vậy chỉ còn hiếp dâm.

Hàn Phong xám mặt, thằng bé đằng sau đã thôi không động đậy, nhắm mắt lại ngủ an lành.

Hàn Phong cười cười, thấy hai tên đã vòng ra sau chặn lưng cô.

_Muốn đánh nhau à? Tao không bao giờ bỏ chạy!

Chúng nhe ra hàm răng trắng ở, mắt sục sôi như lũ Zombie hôi thối. Nghe cô nói lại càng điên tiết, chân trực xông đến.

Hàn Phong chưa bao giờ bình tĩnh như thế, cô bỗng nhớ đến đôi mắt của Tịch An. Cúi xuống, Hàn Phong nhếch miệng, từ trong đế giày lôi ra con dao sắc bén.

Mưa tạnh, ánh mặt trời chiếu xuống con dao tinh xảo, tia sáng trắng vàng hội tụ lại đôi mắt của Hàn Phong trông lấp lánh đến quỷ dị.

Nắng chiếu xuyên qua các mái nhà lụp xụp. Gió mát sau cơn mưa len trên từng sợ tóc dài, vuốt ve hàng mi sắc sảo của Hàn Phong.

Cô không mong Hàn Kiệt gọi cho cô lúc này. Từng âm điệu, hay chỉ cần sự co giật bất thường của không khí cũng sẽ tác động đến các giác quan nhạy cảm của anh.

Hàn Phong hơi mất kiên nhẫn, là cảnh sát thực tập, cô không hề có bất cứ quyền hạn gì ở thành phố K. Nếu như cô lỡ tay giết người, vì không có bằng chứng nên khó có thể xếp vào hàng tự vệ.

Lựa chọn khôn ngoan có lẽ là báo cảnh sát, nhưng cô không còn thời gian.

Hàn Phong bất động, ánh mắt ngoan cường nhìn chăm chăm những tên mọi rợ trước mắt, phút chốc kiên quyết dùng dao phi lên.

Vào thời khắc sinh tử, khi tay Hàn Phong vừa chớp động, không gian hôi hám ấy lại vang lên tiếng điện thoại chát chúa.

Mấy tên đang ở trạng thái chiến đấu giật bắn mình, một trong số chúng bấm nút trả lời. Vâng vâng dạ dạ vài tiếng rồi cúp máy. Hắn hơi mím môi, khoát tay cho đàn em ra hiệu.

Hàn Phong bình tĩnh quan sát từng gương mặt. Khó chịu, bất ngờ, ấm ức, bực bội. Hai tên sau lưng cô lúc này cũng muốn tiến về vị trí cũ.

Lúc hình bóng giao nhau, lại nhớ đến câu giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lưu manh vẫn là lưu manh. Bàn tay to lớn hướng về phía dưới thân thể Hàn Phong cùng nụ cười cợt nhả.

Chợt con dao tinh xảo trong tay cô lóe sáng, cắm phập và mu bàn tay bẩn thỉu cách mông mình 2cm. Cô trừng mắt, không thương tiếc cắm ngập vào da thịt, dừng lại chỉ một dậy rồi lạnh lùng rút ra.

Máu tươi tràn trề, nạn nhân rú gào ngã gập xuống đất.

Hàn Phong bình tĩnh bước qua hắn, miệng nhếch lên:

_Không phải lũ Zombie các ngươi có việc gấp cần triệu tập à? Biến đi!
Giọng nói lạnh nhạt khinh bỉ, con dao trong tay vẫn rỏ máu tí tách. Hàn Phong quay lưng, cúi xuống đỡ lấy cậu bé. Nó bị thôi miên để làm việc xấu, giờ toàn thân cũng như tâm hồn nó hoàn toàn bị vấy bẩn.

Giá như nó biết Tịch An, liệu nó có được hoàng quang của cậu bé thanh tẩy?
Vừa bế nó, Hàn Phong vừa chậm rãi đi từng bước ra ngoài. Kiêu ngạo giống như coi đám người tím tái mặt mũi đằng sau chỉ là cái đinh mục.

Hàn Phong đi đến đầu hẻm, đặt cậu bé xuống, lấy khăn lau sạch dao rồi đút lại vào đế giày.

Cô để lại cho nó một ít tiền, khăn giấy, đồ ăn, cả một chiếc mũ lưỡi trai màu đen che nắng.

Cô không có nhu cầu đợi nó tỉnh dậy, nơi này lát nữa sẽ có người đi qua.

Hàn Phong đứng dậy nhìn đồng hồ, mày nhíu lại, cô sắp muộn giờ đến cục cảnh sát rồi.

Thành phố K vẫn yên tĩnh như thường, lúc này không có mưa. Nhưng trước đó, nó đã chào đón Hàn Phong bằng sự đe dọa, bằng một sinh linh bé nhỏ bị rác rưởi làm nhơ nhớp.

Hàn Phong rảo bước đi nhanh, rẽ qua vài con phố để chắc chắn mình không bị theo đuôi mới lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Kiệt.

Đôi chân nhỏ dẫm lên từng chiếc lá khô nghe lạo xạo. Trời đã xanh trong trở lại, gó thổi bay lọn tóc mai trước trán.

Điện thoại được kết nối, giọng nói trầm ấm của Hàn Kiệt như vấn vít bên tai Hàn Phong:

_Phong, đến nơi rồi à?

_Vâng.

_Đã tìm được khách sạn chưa? Ở thành phố K anh có vài người bạn, anh nhờ họ tìm giúp em nơi nào đó thật thoải mái nhé?

_Em nghĩ là không cần thiết. - Thời gian tự tìm một chỗ ở không nên lâu hơn quá trình nhờ vả một người.

Hàn Kiệt cũng không cưỡng ép, anh cười nhẹ trong điện thoại:

_Anh biết em rất tự lập, nhưng đây là nơi đất khách quê người, có chuyện gì đừng tự mình giải quyết hết tất cả, gọi điện cho anh.

Hàn Phong không đáp lại. Cô thấy trong tim mình có gì đó vỡ ra, hơi ấm áp.
Rất lâu sau, Hàn Kiệt mới nghe thấy Hàn Phong nói nhè nhẹ:

_Cảm ơn anh.

_Còn nữa- Đầu dậy bên kia cười cười - Chuyện không tìm tới em thì em cũng đừng tự gây rắc rối!

Hàn Phong nghe vậy hơi nhăn mày khổ sở, cười một tiếng rồi tạm biệt anh trai:

_Em biết rồi.

"Anh có biết em vừa ra tay đánh người hay không? Chúng nhất định sẽ tìm đến em. Sớm thôi. "

/3