Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm

Chương 57 - Chương 57

/114


Ngày thứ hai, không đợi Nghi Quý Nhân ra tay liền có hành động nhắm vào Tiết Bích Đào, tin đồn hài tử trong bụng Trân Chiêu Nghi đã bị tà ma nhập vào không biết bắt đầu từ nơi nào trong hậu cung, từ từ lan truyền ra bên ngoài. Người tạo ra tin đồn này quả thật rất tinh vi tỉ mỉ, tà ma này chính là ngày trước đã ám vào người của Tam công chúa. Bởi vì ánh mắt trẻ con vốn ngây thơ lương thiện, nên tà ma này đã thoát ra khỏi thân thể của Tam công chúa mà tìm đến chính điện gần nhất là Phương Hoa Các, chính là nương tựa vào trong bụng của Trân Tần.

Tiết Bích Đào thân là người có liên quan, thế nên khi biết được tin này cung nhân lập tức đã bẩm báo với nàng.

Tiết Bích Đào giật mạnh cái ly gỗ tử đàn được khắc hình hoa đào trong tay Thọ Vương, đặt mạnh lên chiếc bàn tròn, không vui nói: “Ngươi đã sớm biết?”

Thọ Vương tuy rằng muốn lấy lại cái ly gỗ kia, vì bên trong còn có rượu hoa lộ rất thơm. Nhưng nhớ ra là nữ nhân mang thai thì không nên tức giận, nên liền nhường nhịn nàng. “Chỉ sớm hơn ngươi một chút.”

Tiết Bích Đào phùng má lên, rất không hài lòng.

Thọ Vương muốn né tránh ánh mắt của nàng: “Bổn vương đoán, hôm qua hoàng huynh gấp gáp đi xử lý chắc có lẽ là chuyện này.”

“Làm sao có thể?” Nếu tối hôm qua hoàng đế đã ngăn chặn chuyện này, thì sáng hôm nay sao có thể giống quả cầu tuyết càng lăn càng lớn như vậy chứ.

Thọ Vương cười: “Ngươi cho rằng tin tức này chỉ truyền ra ở hậu cung thôi sao?”

Tiết Bích Đào đột nhiên trợn tròn hai mắt: “Tiền triều cũng có thảo luận sao?” Nếu như liên quan đến tiền triều, cho dù hoàng đế muốn ngăn chặn thì cũng không phải dễ dàng như vậy. Nếu không, Thọ Vương vốn là bào đệ* của thiên tử, việc hắn tự ý vào kinh cũng sẽ không làm tiền triều náo động lên mà công kích hoàng đế như vậy. Thật ra việc đó cùng lắm chỉ là việc nhà, nhưng vì là hoàng gia, nên thân bất do kỷ.

*Bào đệ: em ruột.

Không ngờ rằng cuối cùng có đại thần kiến nghị, cho dù là giam ở đất phong hay giữ ở kinh thành, chỉ cần Thọ Vương không tùy ý đi đi lại lại giữ hai nơi, thì cũng không gây ảnh hưởng gì lớn. Không cho phép hoàng thất có đất phong nhập kinh là vì lo ngại trong lòng người mang dị tâm, thừa cơ làm chuyện bất lợi đối với triều đình. Cho nên hiện nay Thọ Vương ở lại kinh thành thì bình yên vô sự, nhưng nếu muốn trở về, lập tức sẽ gặp khó khăn không nhỏ.

“Ừ, có muốn đoán là ai khơi mào hay không?”

Mạch suy nghĩ của Tiết Bích Đào thay đổi nhanh chóng, bắt đầu nghiêm túc suy xét. Nếu xuất phát từ hậu cung, rất nhiều người đáng nghi, cho dù loại trừ những gia thế bình thường, thì còn có đám người Hoàng Hậu, Đức Phi, Hiền Phi, Mẫn Quý Nhân, Trinh Quý Tần. Nhưng nếu là xuất phát từ tiền triều, đáp án ngược lại liền dễ dàng hơn một chút. Có khả năng kích động quần thần lớn như vậy, không ai khác ngoài: “Tả Thừa tướng, hay là Lại bộ Thượng Thư?”

Mẫn Quý Nhân chính là nữ nhi của Tả Thừa tướng, còn Đức Phi chính là nữ nhi của Lại bộ Thượng Thư.

Thọ Vương nhân lúc Tiết Bích Đào suy nghĩ sâu xa đã lấy lại ly tử đàn ngắm nghía, nghe vậy liền ngạc nhiên liếc nhìn nàng một, sau đó gật đầu: “Người thứ hai.” Thân là nữ nhân ở hậu trạch, có thể phán đoán ra được ai nhanh như vậy cũng đã tốt lắm rồi.

Hoàng huynh sủng ái nàng ta không phải là không có lí do. Nếu đầu óc không đủ nhanh nhạy để theo kịp suy luận, sẽ khiến đối phương sinh ra cảm giác ông nói gà bà nói vịt. Cho nên nam nhân ngoài việc thích nữ nhân mỹ lệ, còn thích nữ nhân thông minh. Nhưng cái thông minh kia cần phải giữ ở một mức độ nhất định, mới không làm cho nam nhân kiêng kị. Thỉnh thoảng nũng nịu ngốc nghếch một cũng rất quan trọng.

Nàng ta chắc là nắm bắt điều này rất tốt.

Tiết Bích Đào đau đầu, Lễ Bộ cùng Lại Bộ tuy có vẻ không khác nhau nhiều, thậm chí nghe sơ còn có thể lẫn lộn, nhưng phân công trách nhiệm lại hoàn toàn khác nhau. Phụ thân của nàng làm ở Lễ Bộ, nơi này giống như thủy bộ tương đối trong sạch, nhưng lợi ích cũng không nhiều bằng. Lại Bộ nói thẳng ra chính là cục tài nguyên nhân lực, nhận đuổi quan viên, lên xuống, điều động quan lại đều thông qua nó, cho nên nịnh hót người là rất rất nhiều.

Tiết Bích Đào dù ở hậu cung có thể xưng vương xưng bá, nhưng ở tiền triều, thế lực gia tộc rốt cuộc không bằng người khác.

“Ngươi đang lo lắng cái gì?” Khóe miệng Thọ Vương hơi hơi nhếch lên.

“Ta không nên lo lắng ư?” Tiết Bích Đào nhìn hắn bằng nửa con mắt. Cũng không thể để Bảo Bảo vừa ra đời liền bị mọi người xa lánh, cho rằng là hiện thân của tà ma.

Như thu được đáp án mong muốn, Thọ Vương cười: “Ngươi cũng quá coi thường hoàng huynh rồi.” Thọ Vương vẫn luôn cảm thấy nha đầu này rất kỳ quái, nếu nữ nhân khác được hoành huynh sủng như vậy, đã sớm thâu tâm đào phế mọi việc đều dựa vào hoàng huynh rồi. Lúc này nàng cũng nên thị sủng sinh kiêu mà nũng nịu mềm mại khi gặp phải vấn đề khó khăn, không ngờ lại ôm tất cả vào mình, dường như cho rằng hoàng huynh sẽ không ở bên cạnh nàng.

Thọ Vương thấy Tiết Bích Đào vẫn nhíu mày mang vẻ phiền não, đưa tay tới xoa thật mạnh: “Được rồi, đừng ở trước mắt bổn vương cố làm ra vẻ. Nếu hoành huynh không thể giải quyết, bổn vương sẽ thay ngươi làm, được không?”

Tiết Bích Đào che cái trán cưng lại, sau đó thực sự giãn ra cười: “Vương gia dự định làm thế nào?”

Quả nhiên là không thèm để ý đến nửa câu đầu, Thọ Vương đành chịu. Ngón tay thon dài gõ vô định trên mặt bàn, Thọ Vương trầm tư một chút, nói: “Bất quá ngươi cùng Mẫn Quý Nhân mang thai người trước người sau, nếu việc này kéo cũng nàng ta xuống nước, ngươi nghĩ Tả Thừa Tướng sẽ làm gì?” Nói xong câu cuối, hắn bất giác cong môi.

Lại Bộ Thượng Thư tuy năng lực rất lớn, nhưng so với Thừa Tướng thì vẫn là yếu hơn. Nếu là hoàng huynh, đại khái sẽ dàn xếp thương nghị, hoặc chọn người đứng đầu mà ra tay, chứ không phải dùng mánh khóe bàng môn tả đạo này. Dù sao trong bụng của Mẫn Quý Nhân cũng là hài tử của hoành huynh, nếu khả năng chịu đựng của nàng ấy không bằng Tiểu Miêu (ý nói Tiết Bích Đào), bị lời đồn đãi công kích, thì hoàng huynh cũng khó ăn nói với Thái Hậu. Chung quy là không phải lúc nào cũng có thể làm theo ý mình.

Tiết Bích Đào không dị nghị, việc triều chính nàng muốn đoán thì liền có thể đoán, nhưng nếu thật sự muốn tham gia thì còn phải rèn luyện thêm tám trăm năm nữa.

“Cảm ơn.” Dù là chuyện của Nghi Quý Nhân, hay là chuyện của Đức Phi.

Nghĩ đến việc Nghi Quý Nhân làm, Tiết Bích Đào cũng muốn ứa ra mồ hôi lạnh, vô luận là thật hay giả, nếu sinh ra một cây gai cắm trong lòng của hoàng đế, thì điểm kỹ năng của nàng cũng đừng mơ mà đạt được một trăm. Mà chuyện của Đức Phi, cho dù cuối cùng có thể giải quyết, nhưng Tiết Bích Đào cũng cảm thấy bất an vào thời điểm này, lại thêm “cảnh giác” bỗng nhiên mất đi hiệu lực, một chút hoang mang này của nàng có thể sẽ cho người khác thừa cơ mà đắc thủ. Nhưng sau khi được Thọ Vương nói sẽ gánh vác, dù là rốt cuộc hắn có thật tâm giúp đỡ hay không, nhưng ít nhất trong lòng nàng cũng được ổn định.

Thọ Vương uống xong giọt rượu hoa lộ cuối cùng, quơ quơ ly rượu, không quan tâm lắm, nói: “Lời cảm ơn đã được nhận. Đi thôi, đến lúc hoàng huynh hạ triều thì ngươi sẽ không có thời gian.”

“Có thể hôm nay hắn sẽ không tới chỗ của ta đâu.” Tiết Bích Đào lầu bầu. Nếu đối diện với nàng, hắn khó tránh được việc sẽ biểu lộ cảm xúc. Hoàng đế chắc chắn là không muốn cho nàng biết việc có lời đồn đãi này.

“Đúng rồi, rượu này bên trong còn bỏ thêm cái gì vậy?”

“A, một ít nước thạch lựu.” Vương gia, ngươi quả nhiên là thích ăn hoa quả. ---

Sau khi hạ triều sắc mặc hoàng đế cực kỳ nặng nề, không khí xung quanh mình giống như là gió lạnh ở phía Bắc xoắn tới, thổi vào người rét căm căm. Triệu Trung Tín rùng mình một, nắm chặt chuôi phất trần, khom người tiến lên: “Hoàng thượng, người muốn bãi giá Dực Khôn Cung?”

Từ sau khi Trân Chiêu Nghi mang thai, Hoàng thượng đa phần đều dùng bữa ở Dực Khôn Cung. Khi tâm trạng không được tốt thì lại càng như thế.

“Không cần”, nhắc tới Tiết Bích Đào, sắc mặt của hắn hòa hoãn một chút, nhưng vẫn từ chối đề nghị này. Đúng như Tiết Bích Đào suy đoán, khi sự việc còn chưa được giải quyết, hắn sợ là ở trước mặt nàng sẽ khó tránh lộ ra biểu tình không muốn nàng biết tin này, nên tạm thời không muốn đối mặt. “Đi Cảnh Dương Cung.”

Trước khi sủng hạnh Tiết Bích Đào, hắn đúng là rất yêu thích nữ nhân dịu dàng giải ngữ*. Thọ Vương hay là Tướng quân phủ đều nắm rõ điểm này, cho nên dù là chọn nữ nhân hay dạy dỗ nữ nhi đều là hướng tới tiêu chí này. Chỉ tiếc là Tiết Bích Đào xuất hiện, làm cho công sức bọn họ bỏ ra phần lớn đều uổng phí.

*Dịu dàng giải ngữ: là nữ nhân dịu dàng luôn nắm bắt được tâm trạng và ý muốn của nam nhân.

Triệu Trung Tín hiểu ý. Cảnh Dương Cung có ba vị chủ tử, Bùi Bảo Lâm thì đã sớm thất sủng, mà từ sau vụ ầm ĩ với Trân Chiêu Nghi vào năm ngoái, sủng ái của Phó Tài Tử cũng không đáng kể. Ý tứ của Hoàng thượng, đại khái chỉ là đến Du Nhiên Các của vị Nghi Quý Nhân kia.

“Hoàng thượng bãi giá Cảnh Dương Cung.” Triệu Trung Tín hô một câu này, giọng điệu ngân dài ra.

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.” Nghi Quý Nhân một thân y phục màu xanh nhạt, cổ ôm sát, thắt lưng buộc cao, trang điểm nhẹ nhàng, như một ánh trăng không tì vết, trong sáng thanh nhã. Nàng nghiêng vai ngọc xuống hành lễ, giọng nói ôn nhu như tiếng suối, ánh mắt trong vắt như nước hồ thu, rất động lòng người.

Hoàng đế đỡ nhẹ một, nói: “Không cần đa lễ. Mùa thu gió lớn, vào trong thôi.” Nói xong liền bước đi trước.

“Tạ ơn Hoàng thượng.” Nghi Quý Nhân mỉm cười đứng dậy, liền đi theo sau.

Hai người ngồi xuống hai bên sập La Hán*, kế đó Nghi Quý Nhân sai cung nhân dâng lên hai chén làm bằng gỗ tử đàn điêu khắc hình cây trúc, đích thân đưa đến trước mặt Hoàng đế, ngữ điệu mềm mỏng uyển chuyển: “Bụng rỗng mà uống trà sẽ tổn hại tì vị, Hoàng thượng không bằng uống trước chút nước ấm để làm nóng cơ thể?”

*Sập La Hán: là cái bàn uống trà rộng như cái giường, còn gọi là giường La Hán, chính giữa có đặt một bàn nhỏ, chúng ta hay thấy Vua và Phi tần ngồi đánh cờ uống trà trong mấy bộ phim hậu cung í ^^

Chân mày Hoàng đế hơi giãn ra: “Nàng luôn cẩn thận như vậy.”

Lời này ý tứ không rõ, không khen không chê, Nghi Quý Nhân không dám phỏng đoán. Nhưng liếc thấy sắc mặt của Hoàng đế thả lỏng hơn lúc nãy một chút, trong lòng cũng thở phào, mỉm cười nói: “Thần thiếp không có bản lĩnh gì, chỉ biết nắm chắc vật trong tay, đơn giản còn có thể được


/114