Khinh Ngữ

Chương 50 - Ngoại Truyện 2

/51


Qua hết nghỉ đông, sau khi học kỳ cuối đại học năm tư bắt đầu, Lâm Khinh Ngữ vội vàn làm đề cương luận văn, đồng thời chuyện tìm việc làm dần dần có tiến triển, có một công ty cảm thấy có hứng thú với cô, mà đúng dịp, công ty điện tử tên Tuệ Tinh này có mục đích muốn mua thành quả nghiên cứu của Tô Dật An, vào thứ bảy, ông chủ của bọn họ và một vài nhân viên cấp cao muốn tới tham gia báo cáo thành quả của Tô Dật An.

Sau khi Lâm Khinh Ngữ biết, vào thứ bảy lặng lẽ lẻn vào trong phòng Tô Dật An báo cáo, núp sau chỗ ngồi, muốn xem một chút nhân viên cấp cao của công ty này là như thế nào.

Mà ngày đó Tô Hạ đúng lúc không có việc gì, nên đi cùng Lâm Khinh Ngữ đến sảnh báo cáo, Lâm Khinh Ngữ vừa mới ngồi xuống, Tô Hạ đã nói đau bụng muốn đi toilet.

Chờ khi Tô Hạ trở lại lần nữa, vẻ mặt trở nên vô cùng có gì không đúng, Lâm Khinh Ngữ vốn một lòng tìm ông chủ công ty này, nhưng thấy vẻ mặt Tô Hạ thật sự khổ sở, cô hỏi một câu: “Sao vậy?’

Tô Hạ bụm mặt, thở dài một tiếng thật dài, “Cậu làm ơn ngồi tránh xa tớ ra.”

Lâm Khinh Ngữ hơi ngây ngốc: “Tại sao?”

Tô Hạ nghĩ thật lâu, cuối cùng cúi đầu, than thở nói: “Tớ thật mất mặt quá mức rồi, vừa rồi đi nhầm nhà vệ sinh nam rồi... Bắt gặp người ta đang đi toilet... Người nọ nhìn thấy tớ, bị dọa cho phát hoảng, vội vàng kéo khóa... Kết quả... Bị kẹt cái gì đó...”

Lâm Khinh Ngữ kinh ngạc nghe cô ấy kể xong toàn bộ câu chuyện, sau đó: “Phụt.”

Hẳn là bật cười, cô nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, quả thật cũng sắp cười ra nước mắt rồi, còn Tô Hạ lại quẫn bách đến không được, cắn răng nhìn cô, “Lâm Khinh Ngữ, sau khi cậu và Tô Dật An dính một chỗ, cậu liền thay đổi thành hư!”

“Ha ha ha ha, bởi vì buồn cười.” Lâm Khinh Ngữ lau nước mắt trên khóe mắt, “Chỉ có điều, tại sao cậu kêu tớ cách xa cậu một chút vậy.”

“Không phải cậu xin việc ở công ty này sao?”

“Đúng vậy.”

“Người bị tớ hù đến vội vàng kéo khóa mà bị kẹt chỗ đó, chính là ông chủ công ty này.”

Sau đó Lâm Khinh Ngữ khựng lại trong nháy mắt, cô vừa quay đầu, nhìn về phía bục thuyết giảng, thấy Tô Dật An đang bắt tay với một người mặc một bộ âu phục thoạt nhìn giá cả xa xỉ, người nọ liếc mắt chừng hai mươi mấy tuổi, còn rất trẻ.

Mà sau khi anh ta và Tô Dật An bắt tay xong, vừa quay đầu, liền chăm chú nhìn vào Tô Hạ ngồi ở hàng sau, còn có Lâm Khinh Ngữ vừa rồi còn cười đến rất vui vẻ.

Lâm Khinh Ngữ nuốt nước miếng, yên lặng dịch sang bên cạnh một ghế.

Tô Hạ không có quan hệ gì, dù sao cô ấy cũng không đi xin việc ở công ty này, nhưng cô thì không được! Lỡ như tương lai cô muốn đi nơi này làm việc! Khó khăn lắm mới có một công ty không kỳ thị giới tính bằng lòng để cho cô tới làm việc trước tốt nghiệp! Còn chưa tiến vào đã làm hỏng quan hệ với boss lớn, vậy sau này lẫn vào như thế nào!

Nhưng cũng may sau khi Lâm Khinh Ngữ dịch sang bên cạnh, phát hiện ánh mắt boss lớn này vốn không dừng lại một giây trên người cô, mà nhìn chằm chằm vào Tô Hạ, Tô Hạ cúi thấp đầu cũng có thể cảm nhận được tầm mắt này tồn tại, quả thật như đứng đống lửa, vì vậy khi báo cáo còn chưa bắt đầu, cô đã vội vàng cầm giỏ xách chạy, cũng không trở lại nữa.

Lâm Khinh Ngữ vốn tưởng rằng chuyện đến đây kết thúc, không ngờ ba tháng sau, Lâm Khinh Ngữ cũng đã tốt nghiệp, một buổi tối nào đó, Tô Hạ đột nhiên gọi một cú điện thoại cho cô, cô ấy nói: “Hỏng bét.”

Nghe được Tô Hạ nói một câu như vậy, Lâm Khinh Ngữ đột nhiên khẩn trương lên, “Sao vậy?” Qua nhiều năm như vậy, Lâm Khinh Ngữ rất ít khi nghe được Tô Hạ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện.

Mà điện thoại bên


/51