Khinh Ngữ

Chương 38 - Chương 38

/51


Editor: Puck

Lúc Lâm Khinh Ngữ biết chuyện này, cô đang ăn cơm trưa trong nhà Tô Dật An.

Bởi vì lúc ăn cơm với Tô Dật An thật sự không nói lời nào, Lâm Khinh Ngữ yêu cầu mở ti vi, Tô Dật An trầm mặc ăn cơm, không bác bỏ, mà bây giờ Lâm Khinh Ngữ đã luyện được một bản lĩnh, bản lĩnh này gọi là – coi như Tô Dật An anh trầm mặc giống như chó, tôi vẫn có thể hiểu bây giờ anh không đồng ý cách làm của tôi.

Sau đó cô chờ Tô Dật An trầm mặc hai giây, quả quyết cầm điều khiển ti vi mở ti vi ra, Tô Dật An vẫn tiếp tục ăn cơm như cũ, toàn bộ coi như không nhìn thấy, quả nhiên là ý tứ ngầm cho phép.

Sau đó Lâm Khinh Ngữ vui vẻ vừa ăn cơm, vừa xem tiết mục giải trí trên ti vi cười khúc khích. Tô Dật An ở ngay bên cạnh thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô, mặc dù trong ánh mắt có ghét bỏ, nhưng khóe miệng lúc nhai cơm lại hơi nhếch lên.

Tâm tình của anh không tệ.

Bình thường anh không ăn cơm ở nhà, bởi vì đối mặt với gian phòng trống rỗng, anh cũng không muốn ăn chút nào, mà bây giờ có người ngồi đối diện với anh, bị những trò hài hơi nông cạn trên ti vi trêu chọc cười, cảm giác một phòng náo nhiệt, khiến cho anh cảm thấy...

Rất có khí người.

Tuy những tiếng cười này là giọng nam trầm lắng tục tằng có truyền cảm, khiến cho anh hơi không sảng khoái, nhưng nghe đã quen, thì... Giờ thành thói quen rồi.

Cũng chính vào lúc này, điện thoại của Lâm Khinh Ngữ vang lên, mắt cô còn dính lên ti vi, vừa cười, vừa nhận điện thoại: “A lô?”

“Lâm Thanh Vũ, tôi là giáo sư Trương, bây giờ em đang ở đâu?”

Điện thoại bên kia là giọng thầy hướng dẫn vừa vội vừa gấp, khiến cho Lâm Khinh Ngữ hơi thấp thỏm: “Em đang ở ngoài trường...”

“Bây giờ em chạy nhanh đến giảng đường số năm một chuyến, chạy nhanh, không được dây dưa.” Thầy hướng dẫn cắt đứt lời Lâm Khinh Ngữ vội la lên, “Chu Hưng cùng phòng với em đang đứng trên mái nhà giảng đường số năm, nói muốn gặp các em.”

Lâm Khinh Ngữ ngạc nhiên: “Cái gì? Chẳng lẽ cậu ấy định nhảy...” Cô khẽ dừng lại, “Cậu ấy muốn gặp... Chúng em?”

“Em, Vương Thần Dương, còn có Tạ Thành Hiên, ba người các em, thầy đã liên lạc xong với hai người kia rồi, em mau chạy tới đây. Bây giờ cảm xúc của Chu Hưng rất không ổn định, các em nhanh lên.”

Điện thoại bên kia cúp tút tút, đầu óc Lâm Khinh Ngữ cũng choáng váng trong giây lát, đợi kịp phản ứng lại, cô đặt chén xuống, vội vàng cầm quần áo vọt tới cạnh cửa vừa đi giày vừa đẩy cánh cửa, cũng không chờ Tô Dật An hỏi, cô đã khai ra trước: “Chu Hưng giống như cực đoan nghĩ không thông rồi, bây giờ em đi giảng đường số năm, hôm nay không rửa chén được, anh bỏ đó đi, buổi tối em về rửa.”

Ngay cả lúc này cũng không quên phân công công bằng với Tô Dật An lúc bình thường, Tô Dật An khó có được suy nghĩ một chút, chẳng lẽ bình thường ở trước mặt cô cho cô áp lực quá lớn?

Chờ Lâm Khinh Ngữ đi giày xong ngẩng đầu lên, Tô Dật An đã mặc xong quần áo, anh còn đưa điện thoại di động Lâm Khinh Ngữ để quên trên bàn cho cô: “Đi thôi.”

Lâm Khinh Ngữ sững sờ nhìn anh một lát, cũng không đắn đo vì sao Tô Dật An cũng muốn đi theo, chỉ như lửa thiêu mông đít nhanh chóng đóng cửa đi ra ngoài.

Suốt dọc đường đến giảng đường số năm, giảng đường số năm là giảng đường mới nhất gọn gàng khí phái nhất trong khu giảng đường của bọn họ, tổng cộng có tám tầng, lúc ấy trên lầu chót đang thiết kế, vì mỹ quan đẹp mắt, chỉ làm một lan can thấp giống như bậc thang.

Khi Lâm Khinh Ngữ và Tô Dật An chạy đến giảng đường số năm, chỉ thấy dưới lầu xe cứu hỏa đã đặt xong nệm hơi bơm đầy khí, đặt trên đất. Đội lính cứu hỏa đã ở dưới lầu coi chừng, nhìn lên trên, Lâm Khinh Ngữ cũng nhìn lên trên, trên lầu chót, Chu Hưng đứng trên lan can thấp, cả người lảo đảo chực ngã, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống.

Lâm Khinh Ngữ nhìn độ cao, cô chưa bao giờ từng cảm thấy tòa nhà tám tầng đáng sợ như thế.

Cô xông thẳng vào giảng đường số năm, một lòng gấp gáp bắt đầu định leo thang lầu, lúc đi tới cửa cầu thang thì Tô Dật An kéo cô lại, Lâm Khinh Ngữ mới xoay mình đột nhiên nghĩ ra, cô có thể không cần giống như nhân vật trong phim truyền hình muốn sống muốn chết leo thang lầu, ở đây rõ ràng có thang máy...

Thang máy dừng ở lầu tám, ra cửa đi lên một tầng nữa, đến lầu chót, Lâm Khinh Ngữ thấy một đám người vây trên lầu chót.

Có giáo sư có cảnh sát, còn có Tạ Thành Hiên và Vương mập mạp, đều đến.

Lâm Khinh Ngữ chạy đến bên cạnh hai người, ba người liếc mắt nhìn nhau, yên lặng không nói gì, Chu Hưng bên kia quay mặt về phía họ, thân thể vốn gầy yếu không hề đề phòng, trên không trung càng lộ vẻ mỏng manh còng lưng. Chu Hưng thấy Lâm Thanh Vũ đi tới, cười cười: “Có phải thấy tôi như vậy, mấy cậu sợ? Sợ tôi chết rồi, các cậu nợ đúng không?”

Tính khí Vương mập mạp thẳng thắn lại nóng nảy, nghe lời này nhất thời không nhẫn nại được, là thầy hướng dẫn cản cậu ấy, sau đó tận tình khuyên nhủ Chu Hưng: “Bạn học Chu à, ba người bạn học đó cũng vì quan tâm cậu nên mới tới. Thành tích của cậu ở trong khoa nổi trội, tiền đồ tương lai rất xán lạn, ngàn vạn lần không được bởi vì nhất thời xúc động, mà nghĩ không ra...”

“Xán lạn gì! Tôi cố gắng như thế nào, cũng không đấu lại được người ta có một cha mẹ tốt, có một gương mặt đẹp... Ba người bọn họ cô lập tôi, tránh tôi như tránh quỷ, bọn họ coi tôi như vi khuẩn, coi tôi như người điên, không biết sau lưng bố trí tôi như thế nào, coi thường tôi... A, giờ thì hay rồi, bọn họ không dám xem thường tôi.”

Miệng Vương mập mạp vừa động, thầy hướng dẫn lại ép lại, tiếp tục khuyên, thầy không cho ba người Lâm Khinh Ngữ mở miệng, chỉ sợ ba đứa nhóc mới lớn không chú ý lại đâm chọc vào chỗ nào nhạy cảm của Chu Hưng.

Vương mập mạp quay người lại, trong miệng lầm bầm giận dữ một cậu: “Mịa, dáng vẻ đờ bờ này của mày mới khiến cho ông đây xem thường nhất.”

Lâm Khinh Ngữ nhìn Vương mập mạp, dùng khẩu hình: “Cậu trước cứ nhịn một chút.”

Cô thấy Chu Hưng và thầy hướng dẫn anh một câu tôi một câu không biết oán trách tới khi nào, đột nhiên, tròng mắt cô xoay chuyển, trong đầu hiện ra một ý nghĩ, thừa dịp người chung quanh không để ý đến cô, cô lôi Tô Dật An ra góc tường.

“Bây giờ em muốn biến thành con gái.” Cô nói với Tô Dật An.

Tô Dật An cau mày: “Bây giờ?”

“Ừ.” Lâm Khinh Ngữ nói, “Trước đó em nhớ ra ở thế giới trước, Chu Hưng có thể thích em thân con gái, sau đó lần trước không phải ở nhà anh, không chú




/51