Diễm Phu Nhân

Chương 114 - Chương 99

/114


Lòng bàn tay Tiểu Tịch không ngừng toát mồ hôi lạnh, nàng nắm vạt áo của mình, thật giống như mỗi một đao một kiếm cũng quơ múa đến trên người nàng, dường như muốn bóp chặt mạch máu sinh mạng của nàng.

Nàng vội vã lôi tay Độc Cô Úc ở bên cạnh lay động, hô: Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!

Độc Cô Úc một mực quan sát vẻ mặt Điệp Trang ngay phía trên, nhìn nàng hào hứng bừng bừng nhìn trận chém giết, bất đắc dĩ nói: Hôm nay nếu như người Lâm gia không chết, chắc chắn sư phụ sẽ không từ bỏ ý đồ.

Bỗng chốc Tiểu Tịch buông lỏng tay, cắn cắn môi, động tác sẽ phải chui lên xe ngựa, Độc Cô Úc kéo nàng lại nói: Cho dù ngươi có đao có kiếm thì thế nào, ngươi biết võ công?

Ta. . . . . . Ta có thể tìm Lưu Y xin chút độc dược độc chết bọn họ!

Độc Cô Úc chê cười, nói: Ngươi độc chết người trong võ lâm, nhưng mà Thánh nữ tộc làm sao bây giờ? Không phải ngươi không biết chúng ta đều là bách độc bất xâm sao?

Tiểu Tịch giật mình nhớ tới, dậm chân một cái qua lại bồi hồi.

Độc Cô Úc ngáp một cái, nói: Bọn họ để cho ta chăm sóc ngươi, ta chỉ cam đoan ngươi còn sống là tốt, nhìn ý tứ này cũng không có ai chú ý tới tình huống bên chúng ta đâu.

Độc Cô Úc vừa dứt lời, liền muốn vả miệng mình một cái.

Ngươi là miệng con quạ đen! Tiểu Tịch gấp đến dậm chân.

Phùng Tích Viện ở trong trận hỗn chiến tiện tay chỉ một cái về phương hướng này, thì có một nhóm người lại xông về phía xe ngựa.

Bắt giặc phải bắt vua trước, bắt nhi tử trước hết ngăn trở nương! Có đại hán lỗ mãng hô lên, sau đó tràn đầy tự tin giơ đại đao bổ tới, xem bộ dáng là muốn tranh một công lớn.

Bên cạnh là một nam nhân vừa ốm vừa cao trừng mắt nhìn hắn, vuốt vuốt hai râu mép thật quăn dài, nói: Người nào bắt được Lâm chủ mẫu trước, người đó liền tự động thắng được, người thua không có quyền tranh đoạt vị trí Võ Lâm Minh Chủ nữa!

Tráng hán thở hổn hển một tiếng: Ngươi còn nhớ nhung Võ Lâm Minh Chủ? Hiện tại chim đầu đàn khẳng định bị đánh, ngươi cũng không nhìn một chút đây là cái tình hình gì, lai lịch người Thánh nữ tộc như thế nào võ công như thế nào ta cũng đều không rõ ràng lắm đâu, nếu như cũng bị bọn họ diệt, thì võ lâm đều là đàn bà quản lý rồi!

Con ngươi người gầy râu ria chuyển một cái, lại mở miệng, nói: Thật đúng là, chúng ta Nê Bồ Tát sang sông tự thân khó bảo toàn, không nói nữa, trước tiên bắt được Lâm chủ mẫu, có lẽ có thể tranh công bảo vệ tánh mạng, Thánh nữ tộc không phải là vì Lâm gia mà tới sao?

Hai người một đường nói chuyện với nhau, nhưng trên chân bước chân chưa giảm chút nào, rất nhanh đã đi tới trước mặt Tiểu Tịch. Độc Cô Úc ngay lập tức xuất hiện, giống như là hộ vệ ngăn ở trước mặt hai người kia, hắn khoanh tay tà nghễ nhìn diện mạo xấu xí của hai người này, sẳng giọng: Chỉ bằng hai người các ngươi, cũng dám khi dễ nàng?

Bộ dạng Độc Cô Úc mười phần giống như là tên côn đồ trong Young and Dangerous, đưa ngón tay cái tay trái ra hướng về phía sau giơ lên với Tiểu Tịch, nói: Chủ mẫu à, lần trước ngươi dạy ta bộ quyền pháp kia tên là gì? Lâm gia Vô Ấn Quyền hai mươi bốn thức, hôm nay vừa đúng lúc cho ta luyện tay một chút! Hắn lau lỗ mũi một cái xuy cười một tiếng, mới vừa bước về phía trước nửa bước, hai người kia liền không kiềm hãm được lui về phía sau một bước. (Young and Dangerous là phim Người trong giang hồ có Trịnh Y Kiện đóng)

Hai người bọn họ hai mặt nhìn nhau, mới vừa rồi vẫn núp ở phía sau không có so chiêu cùng Lâm Thành Trác Lâm Phượng Âm. Nhưng mà chiêu số võ công của bọn họ hoàn toàn là tuyệt học Lâm gia, nhất là Lâm Thành Trác không dùng binh khí cũng hạ gục một số người ở phía trước. Nếu đây là hai mươi bốn thức quyền pháp cũng bắt hai người bọn họ luyện tay, có thể hộc máu bỏ mình hay không?

Lại nói, thật ra thì Độc Cô Úc vẫn biết một chút tuyệt học Lâm gia, chỉ là tất cả đều là mới vừa rồi vừa nhìn xem cuộc chiến vừa học. Cái gọi là trí nhớ không tốt, nhưng thật ra đã đạt tới cảnh giới quên mất chuyện tạp nham, bản thân hắn có thể đã gặp qua là không quên được, nhất là nhìn người khác đánh nhau, học tập chiêu thức chỉ ở trong chốc lát là có thể thông hiểu đạo lí. Mới vừa rồi nhìn Lâm Thành Trác đơn giản đánh mấy cái, càng xem càng có ý tứ, liền nổi lên hứng thú học trộm.

Tráng hán và người gầy cũng không dám động thủ, binh khí ở trên tay múa may qua lại mấy cái. Tất cả lo âu và sợ hãi của Tiểu Tịch đều tiêu tán, khẽ buông lỏng ngược lại nàng trấn định tự nhiên, đứng ở đó quyệt miệng nhìn hai người bại hoại này.

Đừng có đùa giỡn kỹ năng khua môi múa mép, sống phải gặp người, chết phải thấy xác! Tiểu Tịch vô lương thúc giục Độc Cô Úc, Độc Cô Úc gật đầu một cái, sau đó không đợi hai người kia phản ứng kịp liền nhanh chóng ra tay.

Từ xưa đến nay, quyền pháp liên tục như vậy, làm cho đối phương một cơ hội đánh trả lại cũng không có.

Tráng hán tứ chi phát triển nhưng phản ứng chậm lụt, vốn không cách nào nhận biết Độc Cô Úc xuất kích thần tốc, người gầy thế đơn lực bạc thực lực không bằng Độc Cô Úc dũng mãnh dương cương, rõ ràng không đủ sức chống cự. Chỉ còn sót một mình Độc Cô Úc giống như là diễn viên múa ba-lê không ngừng nghiêng người xoay tròn, tư thái tuyệt đẹp mà có lực không chút nào giống như là đang đánh nhau.

Nha! Tiểu Úc Úc thật là giỏi! Tiểu Tịch không nhịn được vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Một bà lão gần sáu mươi tuổi tạo dáng dí dỏm, mười phần sấm sét. Chỉ là hai người kia đã không có cơ hội tự hỏi, đã hoàn toàn ngất xỉu rồi, cho đến cuối cùng Độc Cô Úc hoa hoa lệ lệ đùa bỡn múa toàn bộ một bộ quyền pháp, mới hoa lệ dừng lại, hai người kia đã sưng mặt sưng mũi hấp hối nằm trên mặt đất.

Phóng ngựa đến đây đi! Chúng ta cũng có thực lực! Tiểu Tịch vỗ vỗ bả vai Độc Cô Úc, khen: Tiểu Úc Úc rất có tiến bộ!

Độc Cô Úc ngẩng đầu lên, nhìn về phía khuôn mặt tươi cười rực rỡ của Tiểu Tịch. Tất cả cũng đều bị Điệp Trang nơi xa thu hết vào mắt, nàng không khỏi nỉ non: Nữ nhân này, lại đem con trai và đồ đệ của ta cũng học được xoay quanh!

Lâm Đường Hoa mắt điếc tai ngơ như cũ, chỉ nhàn nhạt nhìn phương hướng Tiểu Tịch, mà Thanh Xà Sứ giả ở bên cạnh chợt lên tiếng thốt ra: Độc Cô Úc và Thu Vô Cốt, rốt cuộc ai mới đúng là con trai ruột của ngươi?

Lâm Đường Hoa cảm thấy trong giọng nói chuyện của Thanh Xà Sứ giả không khúm núm giống như bình thường, còn chưa tìm tòi nghiên cứu cặn kẽ, thì Điệp Trang bỗng che mặt cười một tiếng, nói: Năm đó, Thu Trường Khôn cho là hắn có thể sử dụng chiêu ly miêu hoán thái tử làm ta lầm tưởng Thu Vô Cốt mới đúng là con trai ruột của ta, thật là chuyện cười, hắn hoàn toàn tự cho là thông minh! Chẳng lẽ ta không biết hay sao, hắn đây là dùng chiêu che đậy mắt, Độc Cô Úc mới đúng là con trai ruột của ta!

Thanh Xà Sứ giả cười ha ha, trầm tĩnh nói, Điệp Trang, một đời này của ngươi, thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Mẫu tử liền tâm, thậm chí ngay cả ai là con trai ruột của mình mà ngươi cũng không rõ ràng, làm sao xứng làm mẹ đây?

Điệp Trang nhíu chặt chân mày, chất vấn: Ngươi có ý tứ gì?

Thanh Xà Sứ giả lạnh nhạt nói: Ta hiểu rõ Thu Trường Khôn, hắn làm việc luôn luôn thích đi ngược lại lẽ thường, hắn biết ngươi thích nghi kỵ, cho nên không biến sắc để cho ngươi tự mình vòng một vòng, thật ra thì, Thu Vô Cốt mới là con trai ruột của ngươi, ta đã kiểm tra qua, máu của các ngươi, là dung hòa với nhau.

Ngươi? Điệp Trang không thể tin nhìn nàng.

Ngay ở lần trước, ngươi dùng châm không cẩn thận đâm rách ngón tay, ta dính máu của ngươi và máu Thu Vô Cốt so sánh, hắn mới là con trai ruột của ngươi. Mà Độc Cô Úc mới chân chân chính chính là một đứa cô nhi. Nhưng nếu ngươi không tin, tự mình có thể đi hỏi Trường Khôn, hắn trúng độc chung của ngươi, người đến lúc sắp chết lời nói cũng thiện, quyết sẽ không lừa ngươi.

Thanh Xà Sứ giả nói xong những lời này, đối mặt với Lâm Đường Hoa đầy mặt chất vấn, chợt cười một tiếng, vươn tay vuốt ve gương mặt của hắn nói: Thật xin lỗi, con ta chịu khổ.

Lâm Đường Hoa không thể tin nhìn người trước mắt, nàng gở xuống lụa mỏng che trên mặt, lấy ra toàn bộ một cây một cây ngân châm cắm trên đầu, sau đó ngũ quan di chuyển, trong nháy mắt biến thành một gương mặt già nua. Mà gương mặt quen thuộc kia, giờ khắc này ở chỗ này là lần thứ hai xuất hiện, người này, chính là chân chính Lâm Triêu Hi.

Đây là thuật dịch dung ác độc nhất cũng tinh thâm nhất trong chốn giang hồ, chỉ có số ít võ lâm tiền bối mới am hiểu vận dụng. Mà Lâm Triêu Hi chỉ bằng mượn vào thuật dịch dung cao siêu như hình với bóng đi theo ở bên cạnh Lâm Đường Hoa. Ngay cả Lâm Đường Hoa tỉ mỉ như thế cũng chưa từng nghĩ đến, mình ẩn nhẫn ở Thánh nữ cung khổ sở thăm dò tìm kiếm mẫu thân, vậy mà bà vẫn luôn ở bên cạnh mình. Khó trách, Thanh Xà Sứ giả không quái đản giống như những hầu gái khác, lại luôn là bộ dạng dịu dàng với hắn, đồ ăn chuẩn bị hết sức hợp khẩu vị của hắn, sinh hoạt hàng ngày cũng xử lý tốt để cho hắn an tâm. Hắn cho là Thanh Xà Sứ giả vì sợ hãi mình, thì ra chỉ là vì khiêm tốn một chút trốn tránh hắn để che giấu thân phận của mình.

Lâm Đường Hoa cầm tay Lâm Triêu Hi, hô một tiếng: Nương.

Điệp Trang ngoài mặt lơ đễnh, nhưng một tiếng Nương này nàng nghe tới chói tai khác thường. Ruột thịt máu mủ, ba nhi tử, nhưng nàng chưa từng nghe được bọn họ thật lòng kêu qua một tiếng mẫu thân, đối với người không quen không biết không hề có chút máu mủ, lại gọi thân mật quen thuộc như thế, có thể nào không để cho nàng tức giận!

Lâm Triêu Hi, ngươi đã nói không bao giờ bại lộ thân phận! Điệp Trang phẫn nộ.

Trên gương mặt tang thương của Lâm chủ mẫu mang nụ cười trầm tĩnh, mắt nàng nhìn xuống phía dưới, nói: Hôm nay đối tượng của ngươi là Lâm gia, có thể nào thiếu đi ta? Các con của ta ở phía dưới đẫm máu chiến đấu, ta có thể nào sợ hãi sống chết hèn nhát núp trong bóng tối. Hôm nay, ngươi muốn bắt cả võ lâm lại, trước phải hỏi một chút ta có đồng ý hay không!

Tiếng đối thoại phía trên hoàn toàn toàn bộ rót vào trong tai của một vài người đang đánh đánh giết giết ở phía dưới. Hai bên địch ta không rõ, có vài người hành động càng ngày càng chậm, cuối cùng sau khi Lâm triêu hi nói một câu: Các vị mời dừng tay. thì yên lặng như tờ.

Kiếm của Phùng Tích Viện bị Lâm Thành Trác giữ ở trong lòng bàn tay, mũi kiếm bén nhọn cắt lòng bàn tay hắn, máu tươi từng giọt rớt xuống. Lâm Thành Trác mặt mày khóa chặt nhìn hơi thở phẫn hận của Phùng Tích Viện chợt yếu đi rất nhiều, nhìn chằm chằm vào tay bị kiếm của nàng tổn thương.

Khi còn tấm bé, nàng bướng bỉnh rất thích bò lên chỗ cao, nhưng thường thường lại không dám đi xuống. Đôi tay kia, đã từng thân mật đưa về phía nàng, nói: Đừng sợ, nhảy xuống, ta đón ngươi.

Nàng gật đầu một cái, nhắm mắt lại từ trên cây nhảy xuống, hắn ở phía dưới đỡ lấy, hai người lộn mấy vòng liên tiếp trên mặt đất.

Khi nàng còn nhỏ, trên cánh tay bị cắt phá da, nhưng hắn lại chảy thật là nhiều máu.

Thành Trác ca ca, đau không?

Viện Nhi, không có việc gì, Thành Trác ca ca là một nam nhân, mới sẽ không sợ đau.

Khi còn nhỏ chơi đùa cùng nhau, thanh mai trúc mã, thế nhưng toàn bộ đều bị thù hận che mờ, hiện tại phải dùng tới máu mở ra phong ấn.

Phùng Tích Viện nhìn cái tay kia, so với khi còn bé thì lớn hơn, còn có luyện võ luyện kiếm lưu lại vết chai dày đặc. Mặt mày của hắn không có đổi, vẫn như cũ thích nhíu lại, xem ra nghiêm túc cực kỳ. Sống mũi của hắn đứng thẳng không có đổi, vẫn cao như cũ, nhớ tới khi còn bé nàng rất thích điểm mũi của hắn nói: Thành Trác ca ca, trên lỗ mũi có thể treo bình trà. Hắn vẫn dùng cái loại ánh mắt lợi hại đó nhìn nàng như cũ, hình như luôn sợ nàng sẽ làm ra cái việc ngốc gì đó, hắn vẫn liên tục giám sát nàng. Nhưng hôm nay nàng làm cái chuyện ngu nhất trên cái thế giới này, nàng lại bởi vì hắn cự hôn mà thẹn quá thành giận, nghĩ muốn giết hắn. Nhưng nếu giết hắn rồi, nàng còn tiếp tục sống sao. . . . . .

Thành Trác. . . . . . ca ca. . . . . . Nàng không khỏi nhỏ giọng nỉ non, trong nháy mắt lời nói ra, nước mắt đã sớm không nghe sai khiến giọt giọt rơi xuống.

Lâm Thành Trác nhìn lên Phùng Tích Viện trước mặt chợt yếu ớt, lông mày đang nhíu lại nhẹ nhàng buông lỏng, sau đó chậm rãi buông tay ra. Trên lưỡi kiếm màu trắng bạc lây dính máu màu đỏ tươi của hắn, Phùng Tích Viện cảm giác mình ngay cả chút hơi sức cũng không có, năm ngón tay buông lỏng, kiếm lại rơi cạch xuống đất.

Thành Trác ca ca! Phùng Tích Viện lập tức lao vào trong ngực của hắn, Lâm Thành Trác không biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ có thể thật thà đứng đó cho nàng phát tiết cảm xúc.

Bộ dáng kia khiến Tiểu Tịch nhớ tới lúc mới gặp gỡ Phùng Tích Viện thì nàng cũng mềm mại kêu Thành Trác ca ca, tươi cười rạng rỡ. Mấy ngày qua oan oan tương báo, lại biến một cô gái điệu bộ mềm mại thành vu bà độc ác ác độc, Tiểu Tịch không khỏi run rẩy. Lòng ghen tỵ của nữ nhân thật sự có thể bóp chết tất cả, trở thành vũ khí lợi hại nhất trong cuộc sống.

Lâm Thành Trác và Phùng Tích Viện thân mật ôm nhau một chỗ, Tiểu Tịch vừa than thở vừa vui mừng, nhưng những người trong võ lâm cũng không hiểu ra làm sao.

Bọn họ bó tay hết cách, thủ lĩnh dẫn đội lại cùng thủ lĩnh đối phương mập mờ, không biết nên tiếp tục chém giết hay là lui khỏi vị trí xuống tuyến sau, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta không có chủ ý.

Cộc cộc cộc! Tiếng vó ngựa du dương vang lên, hai bóng dáng một trước một sau ra roi thúc ngựa mà đến!

Giá!

Ngự!

Rất nhanh, người nọ đã đến trước mặt mọi người, mọi người định thần nhìn lại là Tư Đồ Môn chủ.

Tư Đồ Môn chủ tung người xuống ngựa, lập tức móc ra một khối lệnh bài, nói: Đây là Huyền Thiết Lệnh bài Võ Lâm Minh Chủ, Trí Ngộ đại sư để cho ta giao cho Lâm gia Đại công tử Lâm Thành Trác! Sau này võ lâm lấy Lâm gia làm chủ!

Mọi người thổn thức, lại càng không biết như thế nào cho phải, thật ra thì không có ai cam nguyện giao cơ hội thật tốt này cho Lâm gia. Nhưng mới vừa rồi kiến thức qua võ công của người Lâm gia, so với người trước đó lên đài tỷ thí phải cao hơn một bậc. Nếu như đơn đả độc đấu mình tuyệt không có phần thắng, cuối cùng cũng rất có khả năng bị Lâm gia lấy đi cái địa vị này.

Trong võ lâm ba đại chủ nhà: Phùng gia nhược trí nữ lưu quả nhiên mái tóc dài kiến thức ngắn, đột nhiên phản bội; Tư Đồ gia Môn chủ giơ lệnh bài tiến đến, lại luôn mồm luôn miệng đa tạ với người khác, rất hào phóng rồi! Mà Lâm gia, lại như hạc đứng trong bầy gà đứng ở trong mọi người, bây giờ không có một lý do để có thể bắt bẻ.

Các nhân sĩ võ lâm châu đầu ghé tai, cuối cùng có người hô: Chúng ta đồng ý ủng hộ Lâm gia kế nhiệm vị trí Võ Lâm Minh Chủ, nhưng mà hiện tại chúng ta bị Thánh nữ tộc bao vây, sống chết vẫn không thể xác định. Nếu như đã có Minh Chủ, xin mời Minh Chủ đi trước làm gương, giúp chúng ta thoát ra trùng vây này!

Tư Đồ Môn chủ đi lên trước, giao miếng Huyền Thiết Lệnh bài trong tay cho Lâm Thành Trác. Nó như có lực lượng nặng ngàn cân đang áp chế hắn, hắn không khỏi ngưng lông mày, nói: Tư Đồ Môn chủ, chuyện này. . . . . .

Đây là Trí Ngộ đại sư tự tay giao cho ta, ta đã tính qua, đại sư nói rất đúng, ngươi mới là ngôi sao ông trời thừa nhận. Võ lâm sau này, giao cho ngươi xử lý, thế hệ trước chúng ta mới có thể yên tâm!

Trí Ngộ đại sư vì cớ gì ? Nửa đường mà trở lại? Lâm Thành Trác đón lấy lệnh bài, lại hỏi.

Tư Đồ Môn chủ lắc đầu một cái, nói: Ta cũng không biết, Trí Ngộ đại sư là cao nhân đức cao vọng trọng, hành động việc làm của hắn đều có lý do của mình, ngươi không cần lo ngại, cũng không cần khiêm tốn, đây là ngươi nên được, ngươi nên đứng trên vị trí này.

Lúc này, không có ai biết, cái gọi là Trí Ngộ đại sư đã sớm cỡi mây đạp gió mà đi, sau khi Thiên đế cho hắn kỳ nghỉ dài ngày vừa vội vàng cấp bách triệu hồi. Nếu hắn lại trì hoãn nữa thì đã trễ, đời này cũng không cần vọng tưởng trở về hàng ngũ Thần Tiên nữa.

Lâm Thành Trác bước lên trước, giơ lệnh bài lên cao thị chúng nói: Hôm nay, Lâm Thành Trác ta tạm thay mặt vị trí Võ Lâm Minh Chủ. Nhưng nếu về sau người có kiến thức so với Lâm Thành Trác ta chỉ có hơn chớ không kém, tự nhiên có thể tới khiêu chiến ta. Lâm gia cũng không phải là chuyên quyền bạo ngược muốn thống nhất võ lâm. Sau này mỗi tiếng nói hành động cũng do các vị giám sát bàn luận, chỉ cầu không thẹn với lòng!

Tốt! Tiếng vỗ tay vang lên sau khi giọng nói vang vang có lực có khí phách tuyên cáo ở nơi này. Tiểu Tịch bĩu bĩu môi, nghĩ thầm, con buôn kẻ tiểu nhân chính là con buôn kẻ tiểu nhân, ngược lại biến sắc mặt khá nhanh.

Lâm Phượng Âm đã sớm thu kiếm cảm thấy vô nghĩa đứng ở một bên, liếc xéo những tên tiểu nhân không đầu óc, bất đắc dĩ chê cười.

Bốp. . . . . . Bốp. . . . . . Bốp. . . . . . Ba tiếng tiếng vỗ tay vững vàng truyền đến, mọi người đề cao cảnh giác, ngẩng đầu nhìn nụ cười âm u của Điệp Trang.

Nàng đứng ở ngay phía trên, mắt nhìn xuống quần hùng, nói: Chỉ bằng các ngươi những thứ chuột nhắt bại hoại này, cũng muốn chạy trốn khỏi thủ hạ của ta sao?

Đôi mắt phượng hẹp dài của Lâm Phượng Âm khẽ nhắm chặt, người nữ nhân này từng chữ từng câu khắc vào trong tai hắn đều giống như một loại phù chú chọc giận người để cho hắn không khỏi oán giận.

Mẫu thân! Nhị đệ! Lâm Thành Trác gọi Lâm Đường Hoa, kể từ khi mới bắt đầu hắn cũng không thốt một lời, hết sức kỳ quái.

Trên cổ Lâm Triêu Hi vừa biến thân trở về có hai cây kiếm, chỉ cần bà hơi động đậy sẽ nghển cổ mà chết. Nhưng bà cứng cỏi khí phách, ngẩng đầu nói: Ta là một cục xương già khọm chết không có gì đáng tiếc, chỉ mong quần hùng có thể vì cả võ lâm tranh khẩu khí, một lần diệt trừ Thánh nữ tộc oai môn tà giáo này!

Bốp! Một tiếng tát tai giòn tan, ngay cả Tiểu Tịch ở nơi xa cũng nghe được rất rõ ràng.

Cánh tay khéo léo tinh xảo của Điệp Trang, giòn giã đánh vào trên mặt Lâm Triêu Hi.

Câm miệng! Điệp Trang hung tợn nói: Thánh nữ tộc là oai môn tà giáo? Người Lâm gia ngươi có phải đều cảm thấy hay không, trừ các ngươi ở ngoài tất cả môn phái khác đều không đáng nhắc tới? Hả? Năm đó ta gả vào Lâm gia, căn bản không có làm bất kỳ chuyện gì thật có lỗi với Lâm gia. Ta sống chết kéo dài hương khói cho Lâm gia, tình nguyện ở dưới ngươi làm thiếp, an phận thủ thường phục vụ ngươi và Thu Trường Khôn, nhưng các ngươi thì sao? Cũng bởi vì biết ta là người Thánh nữ tộc cho nên phải đuổi tận giết tuyệt! Không để cho ta mang con trai ruột của ta đi. Đường Hoa và Phượng Âm đều là máu mủ của ta, lại phải để lại cho ngươi bồi dưỡng thành công cụ sát nhân cho ngươi. Tốt lắm, bây giờ bọn hắn giúp Lâm gia ngươi gia đại nghiệp đại cành lá sum xuê, Lâm gia bẩn thỉu của ngươi đoạt được địa vị võ lâm chí tôn. Nhưng mà, ngươi lại nhẫn tâm lợi dụng bọn họ! Đó là nhi tử của ta! Bọn họ đều là con trai của ta!

Điệp Trang gào thét, cuồng loạn gần như bị bệnh tâm thần.

Tiểu Tịch vừa

/114