Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 22 - Chương 22

/139


Cô đường đường là một tu sĩ Nguyên Anh, thế mà lại bị áp chế ở phía dưới, hơn nữa người phía trên còn mang khuôn mặt giống hệt với đối thủ một mất một còn của mình.

Dụ Ninh hất đầu :”Buông tôi ra.”

“Giận dữ ?” Cố Tỉ Vực sờ sờ đầu trấn an cô, nói :” Anh tưởng là Ninh Ninh sẽ không để anh đói bụng.”

Dụ Ninh hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Cố Tỉ Vực cũng không giải thích thêm, cả phòng ăn tĩnh lặng đến mức hai người đều có thể nghe thấy được tiếng hít thở của đối phương.

Cố Tỉ Vực đã buông tay cô ra, thế nhưng cánh tay anh ta vẫn vòng ngang hông cô, chỉ cần Dụ Ninh nhúc nhích, nó sẽ tự động thắt chặt lại, khiến cho cô không thể rời khỏi vòng ngực anh.

Mặc dù không nhìn thấy mặt Cố Tỉ Vực, thế nhưng Dụ Ninh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt người đằng sau không có một thời khắc nào rời khỏi người mình, an tĩnh một lúc , cô liền không chịu được nữa :” Em lấy tay đút cho anh ăn.”

Hiếm thấy là Cố Tỉ Vực không làm ra hành động thiêu thân nào , cũng không động tay động chân với cô, thành thành thật thật mà ăn hết chỗ cơm còn sót lại cô đút.

……………

Cơm nước xong, Cố Tỉ Vực vẫn không định buông tay, Dụ Ninh bị ôm vào trong phòng mới nhận ra mình được đưa vào phòng của Cố Tỉ Vực.

Vì sau khi đến thế giới này, phần lớn thời gian của cô đều là ở trong phòng của anh ta, thế nên khi Cố Tỉ Vực dẫn cô đi theo hướng này, cô cũng không nhận ra sự bất thường nào để kịp thời ngăn anh lại.

“Em muốn về phòng nghỉ ngơi.”

Cố Tỉ Vực nhẹ nhàng đặt Dụ Ninh lên giường :”Ninh Ninh ngủ một mình, anh không yên tâm.”

Nói xong, anh lập tức cởi quần áo, lộ ra đường cong cơ bắp rõ ràng và một thứ bị quần lót bao lấy đang phồng lên (vâng anh nam 9, đừng trách ổng *** mọi lúc mọi nơi, về sau thứ nì còn xuất hiện nhiều lắm), dưới ánh mắt khiếp sợ của Dụ Ninh, Cố Tỉ Vực đi vào nhà tắm.

Anh ta nói, một chữ cô cũng không tin, nói cái gì không yên lòng chứ, rõ ràng là muốn làm chuyện hạ lưu. Nghe tiếng nước chảy, tâm tình Dụ Ninh vô cùng phức tạp, một ma tu như cô đối với chuyện quan hệ cũng không phản cảm, thế nhưng nếu là làm với một người có khuôn mặt giống Cố Tỉ Vực thì đúng là khiến cho người ta cảm thấy chán nản.

Cô vẫn luôn muốn tìm mấy người hầu thông minh ngoan ngoãn đặt ở bên cạnh mình, thế nhưng lúc ở Tu Chân giới, khi tu vi có đột phá thì cô lại bị Cố Tỉ Vực bám theo đuổi giết cả ngày, đâu có cơ hội tìm hầu cận. Hại cô không có thân hầu thiện giải ý nhân (1) làm bạn coi như xong, bây giờ bản thân còn bị anh ta kéo lên giường nữa.

Mà cũng chưa chắc là quan hệ với anh ta thì tình cảm sẽ tăng đến cao nhất, khéo khi bị ăn sạch xong Cố Tỉ Vực lại không hứng thú với cô nữa, tình cảm không tăng mà giảm, suy nghĩ thông suốt điểm này, Dụ Ninh chạy về phòng của mình.

Cô khóa cửa lên giường ngủ.

Chỉ là Dụ Ninh vừa mới nằm trong chốc lát thì đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân.

Tiếng bước chân dừng lại ở cửa phòng Dụ Ninh, sau đó cô nghe thấy âm thanh xột xoạt, không cần nghĩ cũng biết là tiếng tra chìa khóa vào ổ, cánh cửa được dùng cách đơn giản nhất để mở ra và Cố Tỉ Vực lại xuất hiện trước mặt cô.

Những lọn tóc hơi xoăn của anh rũ ở trên trán, bên hông tùy tiện vây quanh một chiếc khăn tắm, những giọt nước chưa khô từ trên nhỏ xuống, chẳng bao lâu sau, khăn tắm đã ướt một mảnh.

Hình ảnh này thật quá đau mắt.

Dụ Ninh hít sâu một hơi, cứng rắn nặn ra một nụ cười :”Anh không ngủ được sao?”

Cố Tỉ Vực tiến thêm vài bước, bế cô vào trong lòng, Dụ Ninh cảm giác như mình bị ép buộc rửa mặt một lần.

“Ninh Ninh không muốn ngủ ở phòng bên kia thì anh sẽ sang phòng bên đây ngủ cùng .”

Âm hồn không tan, mặt dày mày dạn, hai thành ngữ này đã được người trước mặt phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Dụ Ninh cứng mặt dịch người ra một chỗ :” Cảm ơn anh.”

Cố Tỉ Vực vuốt đầu cô, vén chăn, tự nhiên mà nằm lên giường.

Cái giường này chỉ có một cái gối đầu, Dụ Ninh và Cố Tỉ Vực mỗi người một nửa, nhận thấy phần nước trên đầu anh ngấm và lan sang bên mình, Dụ Ninh nhíu nhíu mày, dịch người sang phía bên kia, nhường cả cái gối cho Cố Tỉ Vực.

Thế nhưng anh ta lại đưa tay kéo cô về chỗ cũ.

Dụ Ninh :”……….”

Chuyện này lặp đi lặp lại vài lần, cô đành đề nghị giúp anh lau khô tóc, nhìn vẻ mặt tươi cười của Cố Tỉ Vực, Dụ Ninh bỗng có cảm giác rằng anh ta cố ý làm vậy với mình.

Cả đêm không nói chuyện.

Bầu trời tháng tư sáng hơi muộn, khi Dụ Ninh vừa thức dậy thì ngày mới mờ sáng, chân trời lấm tấm ánh rạng đông, bởi vì Cố Tỉ Vực nằm cạnh nên cô vẫn mở mắt cho đến nửa đêm mới ngủ, bây giờ tầm




/139