Cõng Boss Đến Hạn Cuối

Chương 102 - Quái vật ngược gió tuyết mà đến

/103


Vùng phụ cận sông vây luôn được giám sát chặt chẽ, cho nên gần như trong nháy mắt khi zombie vượt sông, mấy người đã biết được tin tức.

Ngôn Tất Hành gần như trợn mắt há mồm nhìn Thương Bích Lạc: “Cậu đúng là miệng quạ đen!”

Thương Bích Lạc nở nụ cười rất chi hòa ái với hắn: “Muốn thử không?”

“…Khỏi!”

Sau đó ba người và những dị năng giả khác cùng đi tới vùng phụ cận sông vây, gần đó đã có không ít người đang đứng. Bởi vì đã có một khoảng thời gian ở chung, nên hầu hết mọi người đều đã thân thiết, sau khi gặp mặt thì tặng nhau cái gật đầu. Hạ Hoàng Tuyền nhìn xung quanh, linh hoạt nhảy lên đài cao bên cạnh, một phát rút trường đao bên hông rồi cắm xuống, trên này gió tuyết lớn hơn nhiều so với mặt đất. Sau khi quan sát một lúc, cô nhìn thấy cách đó không xa có một điểm đen mờ mờ, tuy có phần thong thả nhưng càng ngày càng gần.

Rút đao xoay người nhảy xuống!

“Sao rồi?” Ngay lập tức có người chạy tới.

Sắc mặt Hạ Hoàng Tuyền nghiêm trọng gật đầu, “Zombie tới thật rồi.”

Nháy mắt xung quanh bỗng chìm vào trầm lặng.

Không phải là chưa từng gặp zombie, cũng đã có sức mạnh rồi, nhưng mà đối với mọi người mà nói, chạy thoát từ phía nam tới thành phố này không phải là đoạn ký ức tốt đẹp gì, hoặc nên nói, nó đã trở thành một thứ không thể chạm đến trong lòng mỗi người, giống như vết sẹo vĩnh viễn không khép lại, hơi chút là đau nhói, kéo theo đó còn là nỗi sợ không thể diễn tả.

Thật ra có rất nhiều người vui vẻ vì mình có được dị năng, nhưng cái này không có nghĩa là họ sẽ trở nên mạnh mẽ, cũng không có nghĩa là họ vẫn muốn xảy ra xung đột với zombie. Có sông vây như một con lạch trời, mọi người cho rằng họ có thể quay lại cuộc sống bình đạm nhưng an toàn, tiếc là cuối cùng vẫn chẳng như mong muốn. Có được sức mạnh, sao có thể không phải mang trách nhiệm?

“Coi như không tệ!” Ngôn tiểu ca đột nhiên mở miệng.

“Không tệ chỗ nào?” Có người gần đó lập tức hỏi.

“Còn phải hỏi à?” Ngôn Tất Hành nhún vai, “Nhìn thời tiết này xem, chúng ta đang thuận gió, còn đám quỷ kia đang lội ngược gió, hơn nữa tuyết lớn, đấy không phải là đám bia ngắm sống sao? Vừa hay cầu lửa của tôi còn chưa thử với bia ngắm di động, hôm nay cuối cùng cũng có thể khai trai.”

Hạ Hoàng Tuyền quay sang nhìn hắn: “Nói cũng đúng, muốn thi đấu không?”

“Cược kiểu gì?”

Cô gái khoanh hai tay, ngẫm nghĩ rồi nói: “Người thua phải bao ba bữa cơm.” Thay phiên nhau nấu cơm gì đó đúng là hành hạ, nhất là dưới tình huống không có năng khiếu nấu ăn.

Thanh niên gật đầu, đột nhiên cười đến là đê tiện: “Nếu em thua, sau này phải giúp anh giặt tất.”

“…” Không sợ người nào đó chặt chân anh à? Hạ Hoàng Tuyền còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, chỉ tay về Thương Bích Lạc bên cạnh, “Được thôi, anh ấy sẽ thay em giặt tất cho anh.”

“…” Ai chơi kiểu đấy! Ngôn tiểu ca tuôn đôi dòng lệ, chỉ muốn vả cho mình một phát! Miệng tiện ăn hại, miệng tiện ăn hại này!!!

Vì thế người xung quanh lại bắt đầu xì xầm.

“Nhìn thấy chưa, cung đấu đấy.”

“Ừ ừ, thấy rồi, nâng cao đạp thấp, quá đen tối.”



Hạ Hoàng Tuyền: “…” Nếu nhớ không nhầm, cô và Ngôn tiểu ca vốn chỉ định cho mọi người phấn chấn tinh thần thôi mà? Vì sao lại phát triển tới mức kỳ lạ này? Thôi, túm gọn lại, vẫn nên nói cho hết thoại đi, “Quay về thống kê, tinh hạch trong tay ai nhiều hơn thì người đó thắng.”

“Được, cứ quyết như vậy đi!”

Người xung quanh lập tức cảnh giác, người thức tỉnh dị năng gần như đều là người trẻ tuổi, ai chưa từng đọc qua mấy quyển tiểu thuyết? Tiểu thuyết nhắc tới tác dụng của tinh hạch biết bao lần đấy có biết không? Hơn nữa mấy người này khác với bọn họ, đó là từng đi về phía nam, nghe nói dị năng giả dưới trướng bọn họ có biện pháp thần bí để tăng cao sức mạnh, xem ra tám chín phần là cái này.

Nội tâm mọi người lập tức nóng bừng lên.

Hạ Hoàng Tuyền và Ngôn Tất Hành trao nhau ánh mắt “thành công”, sau đó quay sang nhìn Thương Bích Lạc, cô có thể nói một cách rõ ràng những gì anh dạy cho cô, hèn gì lúc đầu tên này lại yêu cầu đừng công khai tin tức về tinh hạch, tám phần là để chuẩn bị cho lúc này rồi, đúng là một tên đen tối. Nhưng mà…thôi, kết quả tốt là được.

Bởi vì do đã được chuẩn bị từ trước, quân đội lợi dụng lực lượng dị năng giả ở quanh sông vây để thành lập không ít thành lũy loại nhỏ, người vào đó canh giữ gần như đều là người thường, cái này có thể giúp họ tránh khỏi gió tuyết, tiêu diệt mấy con zombie lỡ bị lọt lưới, mà phần việc của nhóm dị năng giả là việc nhân đức không nhường ai, đứng ra ngăn chặn đám quái vật nơi tiền tuyến.

Chẳng nhớ đã đợi bao lâu, đám zombie cũng chịu khoan thai tới chậm.

Bời vì đi trong gió tuyết một thời gian dài, trên người zombie đều phủ một lớp băng tuyết thật dày, nhìn như một đám tượng băng di động, có không ít zombie cứ bước vài bước sẽ bị gió tuyết thổi ngã ra mặt băng trơn nhẵn, chúng dùng khớp xương cứng đờ để bò dậy, đứng được một nửa lại ngã xuống, có con phải lặp lại lần thứ mười mấy mới thành công, cũng có con đơn giản bò về trước.

Một cảnh trông buồn cười như vậy lại không ai cười được, bởi vì, nếu là người bình thường thì đã từ bỏ từ lâu, dù có thể kiên trì thì cũng chỉ có mấy người ít ỏi, nhưng cái đám zombie này…Đúng là làm người ta dại cả da đầu. Rốt cuộc là muốn ăn đến độ nào mới có thể dẫn đến kết quả thế này.

Có mấy người còn run run tay.

Sắc mặt vài người dần thay đổi.

Có vài người thần sắc có chút hoảng hốt.

Thương Bích Lạc hình như nhẹ nhàng thở ra nói; “Tình huống không tồi.”

“Hử? Nói vậy là sao?” Hạ Hoàng Tuyền quay sang hỏi.

“Em xem,” Ngón tay Thương Bích Lạc chỉ về trước, “Loại zombie to lớn này tuy là đi hơi chậm nhưng ổn định, gần như chưa từng té ngã, có thể chống được gió tuyết. Nếu zombie khác đi sau nó, vậy thì lúc di chuyển sẽ nhẹ nhàng hơn không ít.” Ánh mắt thanh niên bình tĩnh, lời nói trấn định, zombie ở trong mắt anh cũng chỉ như những con vật khác, “Có thể thấy chúng vẫn chưa sinh ra trí tuệ.”

“…Ơ, đúng này.” Đây cũng là chỗ khiến Hạ Hoàng Tuyền lo lắng, bởi vì trước đó vua zombie đã có trí tuệ của mình, mà sau đó hệ thống cũng từng nói “zombie sẽ tiến hóa ra nhiều loại, zombie cao cấp có khả năng tiến hóa thành trí tuệ”, cô thật sự rất lo, giờ xem ra, cái khả năng này hình như vẫn chưa xuất hiện?

Thương Bích Lạc đan tay trước đầu gối: “Sinh vật có trí tuệ khó đối phó, trừ cái này ra, không có gì phải lo.” Ngoại trừ Hạ Hoàng Tuyền vừa trực giác vừa bạo lực, đương nhiên câu này không thể để cô nghe thấy.

Tiếp đó.

Không biết ai là người kích ngòi nổ cho cuộc chiến với zombie, vô số người sôi nổi vươn ra lưỡi hái phản kích với đàn quái vật này.

“Giết!”

“Cái này là của tôi!”

“Ha ha, quả nhiên có tinh hạch!”

Hết đợt âm thanh này tới đợt âm thanh khác vang vọng trên mỗi góc của mặt băng, không ít người chiến đấu như vậy, giống như thực sự đã rửa sạch sự sợ hãi trong nội tâm, trở thành kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn.

Nhưng mà không hiểu sao, Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy chuyện này cứ có chỗ nào không đúng.



Mà Thương Bích Lạc cũng hơi nhíu mày, hạ mệnh lệnh xuống: “Mọi người không được chiến đấu một mình, thi hành đội hình chiến đấu hàng ngang, duy trì khoảng cách để chi viện bất cứ lúc nào.”

Mặc dù có vài người cho là anh chuyện bé xé ra to, nhưng cuộc sống trong khoảng thời gian này đã khiến thân thể bọn họ vô thức tuân theo mệnh lệnh của Thương Bích Lạc, Hạ Hoàng Tuyền đã hứa sẽ thi đấu với Ngôn Tất Hành vẫn đang cố thủ bên cạnh Thương Bích Lạc, tuy là nói như vậy có phần ích kỷ, nhưng đối với cô mà nói…quả nhiên mạng sống của anh vẫn quan trọng hơn.

Dị năng phía quân đội áp dụng sách lược tương tự bên Hạ Hoàng Tuyền.

Cứ như vậy, người thu hoạch được nhiều tinh hạch lại là những “dị năng giả tự do”, bọn họ đứng xen kẽ trên mặt băng, không ngừng săn zombie, trong lúc vô tình đã tách khỏi hầu hết mọi người, càng ngày càng xa.

Thương Bích Lạc hơi cúi đầu, đôi tay mang bao tay bị cô ép đeo vào đang gõ nhẹ lên tay vịn, ngón tay đột nhiên dừng lại: “Không ổn.”

Cùng lúc đó, dự cảm xấu hiện lên trong đầu cô càng ngày càng mãnh liệt, cùng thanh niên trao đổi ánh mắt, một tia sét chợt xẹt ngang qua đầu cô: “Không có ai trở về!”

Đúng vậy, nhóm dị năng giả đi càng ngày càng xa kia không có ai quay về, theo lý mà nói, sau khi bọn họ lấy được tinh hạch, tích cóp đến số lượng nhất định, hẳn sẽ gửi cho người đáng tin cậy như những người khác, bởi vì nếu trên người mang đồ nặng thì sẽ không thể chiến đấu.

Nhưng mà thế mà lại không thấy ai quay lại cả.

Cái này đúng là không thích hợp!

Thương Bích Lạc nhanh chóng ra quyết định, hạ lệnh với thanh niên nào đó đứng đằng sau: “Gọi bọn họ quay lại.”

“Rõ!” Thanh niên tóc ngắn lập tức chấp hành mệnh lệnh, thanh niên tên Nguyễn Hưu sở hữu dị năng cảm ứng hiếm thấy, nói ngắn gọn là anh ta có thể kết nối sóng não với người khác để trò chuyện, nhưng số người anh ta có thể kết nối trong cùng thời điểm rất hạn chế, may mà mỗi tổ đều có một đội trưởng, Nguyễn Hưu chỉ cần liên hệ với những người này là được. Trải qua thời gian huấn luyện, anh ta đã nhanh chóng tìm được người cần tìm giữa đám người kia, nhanh chóng truyền đạt lời nói của Thương Bích Lạc.

Gần như là đồng thời.

Những người này bắt đầu chiến đấu và rút lui một cách có trật tự, tiến vào bờ từng chút một theo đội hình gọn gàng mà không để lại điểm mù hay điểm yếu. Cùng lúc đó, dị năng giả bên quân đội cũng lui về. Hạ Hoàng Tuyền nắm chắc thời gian, nhanh chóng chạy ra kêu lớn: “Nguy hiểm! Mau quay lại!”

Câu nói của cô đã khiến nhóm người kia dao động, nhưng mà…Tài vật khuấy động lòng người, có mấy người lựa chọn tin vào cô, nhanh chóng quyết định quay về; cũng có mấy người hơi do dự một lúc, rồi cũng quay về theo; còn có người chọn xem tình hình thế nào, vài người thì dứt khoát chê cười cô là “đồ ngốc”.

Nhưng sự thật tàn khốc đã chứng minh, lời nói của cô không sai.

Đầu tiên là cách đó không xa có một bóng người toàn thân đầy máu đột nhiên chạy tới, hắn ta vừa chạy vừa kêu: “Zombie, có zombie mai phục! Bạn của tôi đều bị bọn nó giết chết rồi!!!”

Ngay lúc mọi người còn đang sửng sốt, một bóng đen nhanh nhẹn đột nhiên xuất hiện ở sau lưng hắn ta, chẳng qua chỉ trong khoảnh khắc, dị năng giả này đã bị túm lấy hai chân kéo lên không, đang sống sờ sờ mà bị xé toạc làm đôi, máu tươi, nội tạng nổ tung giữa không trung, in hằn lên võng mạc mọi người một màu đỏ tươi.

Bọn họ sợ ngây người, một lát sau, có người phản ứng lại, che miệng nôn khan, cũng không phải gặp qua cảnh chết chóc, nhưng giống như giờ thì…

Ngay sau đó, một cảnh khiến người xem sởn tóc gáy đã xảy ra.

Chỉ thấy con zombie bị chất lỏng xối xuống đầu kia như chưa tỉnh mà ném xuống phần tay chân đã bị cụt, một phát kéo đứt cái đầu còn nguyên biểu cảm kinh hãi của người nọ, dùng sức bẻ ra, trực tiếp móc đại não trong đó ra, nhét vào trong miệng, sau đó ôm lấy cái hộp sọ trống trơn, vẫn chưa đã thèm mà mút mát, trong lúc hành động, gương mặt xanh đen cứng rắn của nó nhuộm đầy chất lỏng màu trắng hồng, nhìn như một đứa trẻ ăn vụng chưa kịp chùi mép, nhưng mà trên đời thật sự có đứa trẻ nào đáng sợ thế này ư?

Hơn nữa, nó khác với những zombie trước kia, nó rõ ràng ăn uống có lựa chọn. Nhóm dị năng giả đào được tinh hạch từ đầu zombie, zombie cũng bắt chước ăn não của nhân loại, đây thực sự là trùng hợp ư?

Mọi người vẫn còn đang khiếp sợ, bốn phía đột nhiên chuyển động!

Vô số zombie xuất hiện ở phía xa xa chỗ nhóm dị năng giả rời đi, cả người chúng phủ đầy băng tuyết, ngụy trang mình thành màu trắng, nhờ gió tuyết và zombie pháo hôi khác yểm hộ mà từng chút chuyển động tới gần con zombie kia, hoàn toàn vây quanh!!!

/103