Bước Vào Lòng Em

Chương 32 - Chương 32

/39


Edit: Peiria

Ngày hôm sau, nhóm người Lục Sênh dậy sớm ăn sáng ở khách sạn, sau đó bắt xe đi Thiên An Môn. Phố Trường An cấm đỗ xe, xe taxi đành dừng ở phố Nam Trường, mấy người xuống đi bộ.

Từ hôm qua trời đã bắt đầu nhiều mây dày đặc, sáng nay cuối cùng cũng có Tiểu Tuyết(*).

(*) (Tiết) Tiểu Tuyết: thường vào ngày 22, 23/11.

Khi Lục Sênh xuống xe, mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng, giống mạng che mặt bao trùm trên mặt đất. Cô xòe tay bắt tuyết, bông tuyết nhỏ trong suốt, không tiếng động rơi xuống lòng bàn tay, vừa mới chạm vào da đã tan, thậm chí còn chẳng thấy mát.

Đinh Tiểu Tiểu cầm một tay Lục Sênh, lập tức sợ hãi cảm thán, Wow, Sênh Sênh, tay em thật là ấm áp!

Lục Sênh cười có chút xấu hổ, Vậy làm tay chị ấm áp tay là được.

Được được!

Tố chất thân thể của vận động viên rất tốt, hiếm khi yếu ớt sợ lạnh. Lục Sênh thấy mình luyện tennis mấy năm, hiện giờ càng không sợ lạnh.

Từ Tri Diêu thấy vậy, chìa móng vuốt ra, Sư muội à, tôi cũng lạnh, cậu giúp tôi ủ ấm đi.

Lục Sênh do dự một chút, khẽ gật đầu, chẳng qua chữ “được” còn chưa nói ra miệng, Nam Phong đã giành trước một bước, cầm tay Từ Tri Diêu. Anh nhẹ nhàng liếc Từ Tri Diêu: Sư phụ giúp cậu ủ ấm.

... Từ Tri Diêu rùng mình một cái, yên lặng rút tay về, Cảm ơn, không cần. Mẹ nó, cùng một người đàn ông tay trong tay trời lạnh còn đáng sợ hơn trần truồng chạy dưới tuyết gấp trăm lần...

Nam Phong đứng chắp tay, quan sát Từ Tri Diêu. Giờ phút này, anh bỗng có một loại ảo giác rau nhà mình bị heo ngấp nghé.

Mấy người đón Tiểu Tuyết, xuôi theo phố Trường An đi về phía quảng trường Thiên An Môn, xa xa chính là Tử Cấm Thành màu đỏ, dưới ánh đèn đường sáng sớm, càng trở nên yên tĩnh, thâm trầm. Ven đường gần như cách vài bước có thể nhìn thấy binh sĩ đang làm nhiệm vụ, mặc quân trang xanh lục, ngang hông đeo súng thật đạn thật. Lục Sênh chứng kiến những quân nhân kia, không nhịn được mà cảm thấy kính nể, nghĩ đến lời Đinh Tiểu Tiểu, xung quanh còn không biết có bao nhiêu cảnh sát mặc thường phục, cô lập tức cảm thấy chỗ này thật sự vừa thần bí vừa vĩ đại.

Người trên quảng trường Thiên An Môn rất nhiều, phần lớn đều là khách du lịch theo đoàn đặc biệt đến xem lễ thượng cờ. Mà hôm nay, lượng người nhiều hơn bình thường một chút, bởi vì hôm nay là ngày 21. Lễ thượng cờ ở Thiên An Môn là như vậy, ngày thường đều dùng loa phát thanh, chỉ có ba ngày 1,11, 21 hàng tháng do đoàn quân nhạc trực tiếp biểu diễn. Cho nên trong ba ngày này, người xem thượng cờ đông hơn bình thường.

Bọn họ chen chúc trong đám người đông nghị, chờ hơn mười phút, cuối cùng nghi thức bắt đầu. Quốc ca trang nghiêm vang vọng, ánh mắt Lục Sênh theo quốc kỳ được kéo lên cao. Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, tựa như hoa bồ công anh bay múa đầy trời. Cờ đỏ tươi đẹp đón gió tuyết, từ từ đi lên. Quốc ca đến đoạn cao trào, khoảnh khắc ấy cảm xúc của cô cũng kích động theo, không biết vì cái gì.

Sau khi nghi thức thượng cờ kết thúc, Đinh Tiểu Tiểu xoa xoa tay, hỏi, Bây giờ chúng ta trở về luôn à?

Trong lúc lơ đãng Nam Phong nhìn thoáng qua Lục Sênh bên cạnh, đáp, Hôm nay không cần huấn luyện, đi tham quan Cố Cung.

Thật sao? Lục Sênh và Từ Tri Diêu vui vẻ, tiếp đó Lục Sênh lại nghĩ đến một chuyện khác: Nhưng buổi chiều hôm nay còn phải rút thăm nữa!

Từ Tri Diêu sợ những lời này ảnh hưởng đến quyết định của Nam Phong, vội vàng nói, Rút thăm không vội, không đi cũng không sao, cậu còn lo không vào vòng mười sáu người mạnh nhất ư?

Nếu như bọn họ không đi rút thăm, kết quả cùng lắm là rút lá thăm cuối cùng còn sót lại, hoặc là ban tổ chức rút hộ, dù thế nào cũng không ảnh hưởng đến đại cục.

Sự tình cứ quyết định như vậy. Bọn họ dạo chơi xung quanh một lát, rồi đi tới đối diện Cố Cung xếp hàng chờ mua vé.

Tám rưỡi sáng, tuyết rơi càng lớn, bông tuyết nhỏ li ti trước đó biến thành cỡ lông ngỗng bị vặt bay loạn. Ngoài cửa có người bán ô giấy dầu, chất lượng ô vô cùng kém, nhưng lại đa dạng: tranh thủy mặc, điển tích Trung quốc. Nam Phong mua hai cái ô. Anh và Lục Sênh che ô hồng mai ánh tuyết, Từ Tri Diêu và Đinh Tiểu Tiểu lấy cái ô trắng thuần như nước vẽ thêm hai con cá vàng chơi đùa.

Che một cái ô như vậy, Từ Tri Diêu có cảm giác mình đang mang theo hồ cá di động.

Bốn người che ô giấy dầu đi vào cung điện hoàng gia có mấy trăm năm lịch sử. Trong gió tuyết, Cố Cung vắng lặng bình yên phảng phất giống như cự thú đang ngủ say. Tuyết trắng, tường đỏ, ngói lưu ly, đẹp đến nỗi khiến người ta nghẹt thở như như bước vào trong tranh vẽ.

Không phải kiến trúc sư ngắm Cố Cung, chỉ là xem thứ mới mẻ, nghe chút lịch sử và bát quái. Đã thấy nhiều, lại không biết mới mẻ như vậy. Hơn nữa hiện tại cung điện không mở cửa tham quan, chỉ có thể thăm thú một chút bên ngoài, nhiều nhất chỉ có


/39